A Diểu Vô Tâm - Chương 4
Ta nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Trong phủ biết lời, dạy dỗ một chút. Ngươi đoán thử xem là ai?”
Không đợi Cố Cảnh Trình kịp phản ứng, thúc ngựa lao nhanh về phía : “Cố Cảnh Trình, nếu ngươi đuổi kịp , sẽ cho ngươi biết!”
Chẳng mấy chốc, Cố Cảnh Trình cưỡi con ngựa đen đuổi theo : “A Diểu, đã xảy chuyện gì? Có xung đột với Lâm cô nương ?”
Ta đầu, nở một nụ rạng rỡ: “ , nàng tranh vị trí Bách Hoa Tiên Tử với , thế nên đã phế bỏ đôi chân của nàng. Ngươi xem, làm ?”
Sắc mặt Cố Cảnh Trình thay đổi liên tục, ánh mắt đầy phẫn hận như bùng lên.
Ngay lúc đó, con ngựa đen thân bỗng hí vang: “Hí—”
Con ngựa điên kiểm soát , nhảy dựng lên, hất mạnh về phía .
“Dừng! Dừng —!”
Cố Cảnh Trình mồ hôi đầm đìa kéo chặt dây cương.
một con ngựa điên dễ dàng chế ngự?
Hắn con ngựa đen lao hàng dặm đường, cuối cùng hất ngã khỏi lưng ngựa.
Ta cưỡi con ngựa trắng hiền lành thong thả tiến đến, cúi kẻ đang đau đớn co quắp đất.
Cố Cảnh Trình vì quá đau đớn mà thân run rẩy, ánh mắt vô thức lướt qua con ngựa trắng đang bình thản gặm cỏ, hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ta điều khiển ngựa bước qua chân , giọng dịu dàng như thể an ủi: “Cố Cảnh Trình, ngươi nghĩ chỉ ngươi biết giở trò ?”
“A—!”
Hắn đáp , chỉ tái mặt vì đau đớn, ngất lịm .
Ta sai đưa Cố Cảnh Trình về, tiện đường tìm một lang trung khám cho .
Lang trung vuốt râu thở dài: “Vị công tử , e rằng chân trái còn dùng nữa. Dù nối , cũng khó mà như thường.”
“Thế thì .” Ta gật đầu hờ hững, giật miếng ngọc bội thắt lưng Cố Cảnh Trình, đưa cho lang trung làm tiền thù lao.
Triều luật quy định, tàn tật tứ chi phép làm quan.
Cố Cảnh Trình, cả đời ngươi đừng mơ bước lên con đường làm quan nữa.
7
Khi trở về Quốc Công phủ, cả phủ đang hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Ngoại tổ phụ và đều đã tới, mẫu thân và phụ thân đang đối đầu căng thẳng trong đại sảnh.
Dưới sảnh, Lâm Yến Chi và Lâm Thiền Tuyết đang quỳ, vẻ mặt hoảng loạn còn giấu .
“Lục Thế Phương! Năm đó gả cho ngươi, ngươi đã hứa hẹn điều gì? Vậy mà bao năm qua lén nuôi ngoại thất!”
Mẫu thân giận đến mức huyết khí dâng lên, đau đớn tràn đầy trong mắt, thân thể gần như vững.
Ta vội bước tới đỡ lấy mẫu thân: “Mẹ, đã xảy chuyện gì? Ai là ngoại thất của phụ thân?”
Khoé mắt mẫu thân rơi lệ, bà chỉ hai mẹ con nhà họ Lâm đang quỳ sảnh: “Chuyện do cha con làm! Xem ông dám !”
Sắc mặt phụ thân giấu nổi vẻ bối rối, trong mắt chút hổ thẹn xen lẫn oán trách: “Lan nhi, bao năm qua vẫn luôn chăm sóc nàng chu đáo. Chuyện với Lâm thị chỉ là sai lầm nhất thời khi còn trẻ, nhưng với nàng, luôn thật lòng.”
Lâm Yến Chi kéo Lâm Thiền Tuyết cùng dập đầu mặt mẫu thân: “Cầu xin phu nhân cho mẹ con chúng một con đường sống. Chúng nhất định sẽ giữ đúng bổn phận.”
Ta liếc bờ vai đang run rẩy của Lâm Thiền Tuyết, thản nhiên : “Giữ đúng bổn phận thì làm giả thân phận để ở Quốc Công phủ? Không nên tránh xa từ đầu ?”
Lâm Thiền Tuyết ngước mắt lên, ánh mắt u oán lướt qua .
Lâm Yến Chi đến thành tiếng, ôm lấy Lâm Thiền Tuyết mà : “Quốc Công gia đã lâu đến thăm chúng . Đứa trẻ thực sự nhớ cha, nên mới cầu xin Quốc Công gia cho Thiền Nhi phủ. Phu nhân, tất cả đều là của , cầu xin phu nhân đừng liên lụy đến khác.”
Lâm Yến Chi đã hơn ba mươi tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn duyên dáng, nét u sầu của phụ nữ Giang Nam khiến bà trông càng quyến rũ hơn khi rơi lệ.
Bà rõ ràng chăm sóc , những năm qua hẳn sống tệ.
Phụ thân cũng cúi thấp thái độ, lên tiếng cầu xin: “Lan nhi, đây chỉ là lầm trong quá khứ. Hãy tha thứ cho lần , từ nay về , sẽ giấu nàng bất kỳ điều gì nữa.”
“Lỗi lầm nhất thời?” Cữu cữu của hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén phụ thân: “Lục Thế Phương, ngươi đưa con trai của ngoại thất danh nghĩa của , đây cũng là lầm nhất thời ?”
Lời dứt, cả hai mẹ con nhà họ Lâm đều run rẩy.
Phụ thân cố gắng tỏ vẻ kinh ngạc: “Đại ca, gì ? Ta và Lan nhi chỉ một đích tử là Tử Ngọc, thể khác?”
Cữu cữu lạnh lùng tiếp lời: “Chúng đã điều tra rõ ràng. Lục Tử Ngọc vốn con ruột của Lan nhi. Năm đó, Lan nhi khó sinh, sinh một bé trai đã chết. Ngươi nhân cơ hội ôm con của ngoại thất thay thế. Nếu ngươi còn chối cãi, chúng sẽ mang nhân chứng vật chứng , mời trưởng tộc của hai bên đến làm chứng!”
Ngoại tổ gia đã tra xét mọi chuyện kỹ càng, các chi tiết năm xưa rõ ràng đến mức thể nghi ngờ.
Sắc mặt phụ thân cứng đờ, thể thốt lên lời.
Nhìn thái độ thừa nhận ngầm của ông, mẫu thân càng thêm thất vọng, bà mặt , ông thêm nữa.
“Cha, những gì cữu cữu thật ?” Giọng yếu ớt của Lục Tử Ngọc vọng đến từ ngoài cửa.
Hắn vẫn còn mang vết máu do quất, sắc mặt tái nhợt chút huyết sắc.
Ta liếc , thấy thậm chí thay y phục. Hẳn là đến đây để mách tội , cho mọi thấy chứng cứ về hành động “đánh trưởng.”
Phụ thân vẫn giữ vẻ mặt bối rối, nhưng trong ánh mắt giấu chút hy vọng sang mẫu thân: “Lan nhi, năm đó hồ đồ, sợ nàng đau lòng vì mất con nên mới nghĩ hạ sách .”
Mẫu thân một cách đau khổ, nụ khiến tim quặn thắt.
“Lục Thế Phương, và ngươi đã là phu thê hai mươi năm, vốn tưởng chân thành đối đãi, nhưng ngươi suốt ngần năm lừa gạt , phản bội đạo nghĩa phu thê trong lòng . Chúng … hòa ly.”
Sắc mặt phụ thân đầy vẻ đau đớn: “Lan nhi! Chúng là phu thê nhiều năm như , nàng thật sự nghĩ đến tình nghĩa cũ ?”
Ngoại tổ phụ từ nãy giờ im lặng quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lục Thế Phương, nhà họ Hứa chúng thể tiếp tục làm thông gia với nhà họ Lục nữa.”
Ngoại tổ phụ tuổi đã cao nhưng thần thái vẫn minh mẫn, ánh mắt sắc bén.
Ông từng trải qua bao sóng gió quan trường, một khi lời đã khỏi miệng thì cơ hội vãn hồi.
Phụ thân sang , ánh mắt chứa đầy bi thương và tuyệt vọng.
Còn Lục Tử Ngọc, nha dìu , bước tới cửa thì thân thế thật của .
Hắn đích tử, thậm chí cũng chẳng thứ tử, mà chỉ là một đứa con của ngoại thất.
Sự kiêu ngạo và bình thản giờ vẫn hiện hữu gương mặt , trong khoảnh khắc đó, theo từng lời của phụ thân mà vỡ vụn từng chút một.
“Cha, mẹ…” Giọng Lục Tử Ngọc run rẩy, đầy bất an.
Ngoại trừ ánh mắt đau lòng của Lâm Yến Chi thoáng lướt qua những vết thương , ai trong sảnh đường đáp .
Phụ thân , giọng đầy căng thẳng: “A Diểu, của con đã biết hết mọi chuyện. Con gì , khuyên mẹ con đừng như .”
Ta nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: “Cha, con là đích nữ của mẫu thân, cũng là ngoại tôn của nhà họ Hứa. Người nghĩ xem, con nên gì?”
Sự lạnh lùng trong lời của như nhát dao chí mạng, phụ thân lời nào, chỉ thể bất lực đó, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Còn Lục Tử Ngọc, đôi mắt đỏ hoe, mẫu thân với ánh mắt cầu cứu, nhưng bà hề .
“A Diểu, con khuyên mẹ con , chẳng lẽ con đành lòng để cả gia đình tan rã như ?”
Ta đỏ mắt, liên tục gật đầu, nhưng sang mẫu thân : “Mẫu thân hòa ly thì nhất định dẫn theo con và A Uyển. Nếu mẫu thân , chúng con cũng ở đây nữa.”
Phụ thân giận đến mức suýt ngã: “Lục Diểu, hôm nay nếu con bước khỏi cánh cửa , con sẽ còn là con gái của Lục Thế Phương nữa!”
Ta chỉ Lâm Thiền Tuyết đang quỳ đất: “Con ? Vậy nàng mới ?”
Ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.
Kiếp , những oan ức Lâm Thiền Tuyết gây cho , những lời buộc tội từ Lục Tử Ngọc, những hành vi ác độc của Lâm Yến Chi, tất cả đều thể tách rời khỏi sự đồng tình im lặng và thờ ơ của phụ thân.
Ông bao giờ thực sự yêu thương , đứa con gái