Một Chín Một Mười - Chương 3
Hắn lại đến thật.
Lạm sát kẻ vô tội, bạo quân.
Mấy vị thái y vô tội đồng loạt ngã xuống đất, mùi má/u tươi nồng đậm xộc thẳng vào mũi, khiến ta có chút buồn nôn.
Ngự Trạm vẫn còn chưa xong.
Hắn nắm chặt thanh kiếm, liếc nhìn khoảng không, âm thanh lạnh lùng nói: “A Cẩm, đi ra.”
“Trẫm biết, nàng am hiểu nhất quỷ thần chi thuật, nhất định sẽ không dễ dàng chết như vậy!”
Đôi mắt của Ngự Trạm đỏ bừng, giọng nói run rẩy, ánh mắt đảo mắt một vòng lại một vòng, thấp giọng nói:
“Nàng chỉ đang núp ở nơi nào đó theo dõi trẫm, đúng hay không?”
“Đi ra!”
Ngày xưa thân ở địa vị cao, một nam tử đạm mạc và tự phụ, giờ phút này lại giống như một kẻ điên, gào thét vào hư không:
“Ra ngoài! Trẫm sẽ không tiếp tục ép buộc nàng, cũng sẽ không làm chuyện nhục nhã nàng nữa. nàng ra ngoài đi, có được không.”
“Đi ra……”
Đương nhiên, không ai đáp lại hắn.
Điều duy nhất đáp lại hắn là cơn gió lạnh gào thét bên ngoài đại sảnh cùng với ánh nến lung linh trong phòng.
Ngự trạm sụp đổ lại khắc chế, tay cầm trường kiếm, quay người lại.
Mục tiêu lần này, là chúng ta.
Mũi kiếm chỉ vào cung nữ bên cạnh ta, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt quét qua hư không: “A Cẩm, trẫm biết nàng mềm lòng.”
“Nếu nàng còn không ra ngoài, trẫm sẽ giết nàng ta.”
“Một khắc nàng không ra, trẫm liền cách một nén nhang, giết một người.”
“Khi còn sống nàng thường nhắc đến nhân quả, nếu nàng lại không xuất hiện, mỗi người mất đi sinh mệnh ở nơi này, đều sẽ là quả báo quấn lên nàng sau này!”
Ngự trạm điên rồi.
Ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, bắt chước cung nữ bên cạnh, cả người run như cầy sấy.
Hắn nói việc của hắn, ta ở trong lòng thầm nghĩ——
Đánh rắm.
Ngự trạm tên này am hiểu nhất là tẩy não người khác, mỗi một người mà hắn giết, đều là do hắn tạo nghiệp chướng.
Không có quan hệ gì với ta.
Ngự Trạm đi về phía chúng ta.
Ta nằm rạp trên mặt đất, thoáng thấy ánh sáng màu vàng từ khóe mắt.
“3, 2, 1…”
Tiếng nói vừa dứt, cung nữ bên cạnh đột nhiên òa khóc.
“Hoàng Thượng!”
Trước khi hắn kịp động thủ, ta vội vàng mở miệng gọi hắn, “Nô tỳ biết……di thư của Cẩm tiểu thư lưu lại ở đâu.”
Tay của Ngự Trạm cứng đờ giữa không trung.
Hắn chậm rãi bước đến trước mặt, ánh mắt tập trung vào người ta.
“Di thư?”
“Vâng……”
Ta quỳ trên mặt đất, giả vờ như sợ hãi, run giọng đáp:
“Ban đêm lúc nô tỳ gác đêm, tình cờ nhìn thấy Cẩm tiểu thư rời giường viết một lá thư, sau đó nhét nó vào phía dưới gối đầu của ngài…”
“Khi đó không biết, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là di thư…”
8.
Ngự trạm vội vã xoay người đi tìm.
Trên giường rồng quả nhiên cất giấu một phong thư.
Ngự Trạm mở ra, vội vàng liếc nhìn, nhưng sắc mặt của hắn liên tục thay đổi, cho đến cuối cùng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trước đây hắn luôn là người biết kiểm soát cảm xúc, nhưng giờ phút này bàn tay lại run rẩy đến mức gần như không thể cầm được tờ giấy.
Bên trên tờ giấy có viết một bí mật có liên quan đến ta.
Ta nhìn chằm chằm Ngự Trạm cách đó không xa, trong đầu chợt nhớ lại cái đêm mưa ba năm trước…
Trong ngôi nhà bỏ hoang đầy đổ nát, ta ôm Ngự Trạm, khắp người đầy má/u đang lâm vào hôn mê.
Người của Tam hoàng tử rất nhanh liền sẽ đuổi tới.
Vết thương trên vai đau nhức, bởi vì mất máu quá nhiều, đầu óc cũng choáng váng sa sầm.
Ta cắn chặt hàm răng, kéo Ngự Trạm xuống dưới gầm giường, tìm một số đồ cũ làm vật che chắn.
Sau khi làm xong mọi việc, ta siết chặt chuôi kiếm, ngồi ở mép giường chờ đợi truy binh.
Nhưng ta không ngờ, tam hoàng tử Ngự Hoành cũng tới.
“Ngự Trạm đâu?”
“Không biết.”
Không có sự tức giận giống như trong tưởng tượng, Ngự Hoành ngược lại cất giọng cười lớn: “Làm sao, hắn để ngươi lót đằng sau, một mình chạy?”
“Không sao, không giết được Ngự Trạm, nhưng có thể hái được bông hoa trong lòng hắn cũng không tệ.”
Tâm ta trầm xuống.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì hai người mặc đồ đen bên cạnh Ngự Hoành đã đi tới, đoạt đi trường kiếm, điểm huyệt vị của ta.
Thân thể bị trọng thương, phản ứng vẫn là quá chậm.
Ngự hồng cho lui người bên cạnh, ôm ta lên chiếc giường gỗ.
Ta biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, nhưng mà đã bị điểm huyệt vị, căn bản không có cách nào tránh khỏi.
Hơn nữa.
Ngự Trạm đang ở ngay phía dưới giường gỗ, nếu như ta rời đi, hắn chắc chắn sẽ không thể sống sót.
“Sợ cái gì?”
Môi của Ngự Hoành lướt qua cổ ta, sau đó lạnh lùng nói: “Bản cung sẽ rất dịu dàng.”
Ta từ từ nhắm chặt hai mắt, quần áo bị cởi bỏ, bị tên đàn ông âm hiểm gian trá đặt trên chiếc giường gỗ cũ nát, làm những việc bẩn thỉu nhất.
Đau đớn, nhục nhã, xấu hổ.
Tất cả cảm xúc sụp đổ, đè nén như cơn sóng triều đem ta bao phủ, ta cắn nát môi, lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là sống không bằng c/h/ế/t.
Hắn cười.
“Cho dù Ngự Trạm có thích ngươi như thế nào? Còn không phải bị bản cung đoạt trước.”
“Trước mặt bản cung, hắn mãi mãi là một tên không lên nổi mặt bàn, người mà hắn muốn cưới, bất quá cũng là tàn hoa bại liễu bị bản cung chơi nát.”
Tiếng cười hung ác của Ngự Hoành vang vọng trong căn nhà đổ nát, mùi má/u trộn lẫn với bầu không khí bẩn thỉu trong không khí khiến người ta buồn nôn.
Nhân sinh của ta, cũng từ đó lâm vào vực sâu.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ngự Hoành mặc vào quần áo, dùng đầu ngón tay lau khóe môi dưới rồi hài lòng rời đi, thậm chí không thèm tiếp tục tìm kiếm tung tích của Ngự Trạm.
Đêm hôm ấy, ta cắn chặt hàm răng, cõng ngự trạm xuống núi, nhưng trong suốt một năm sau đó, đêm nào ta cũng mất ngủ.
Ta không thể nào chấp nhận được bóng tối, vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên cảnh sỉ nhục của đêm đó.
Khi đó, dù đau đớn nhưng ta lại ngây thơ cảm thấy thật may mắn, may mắn thay Ngự Trạm vẫn còn sống.
Thế nhưng là.
Một năm sau, sau khi cha ta ủng hộ Ngự Trạm lên ngôi, lại bởi vì công cao chấn thủ, bị Ngự Trạm nhân cơ hội buộc tội ông phản quốc thông đồng với địch, chém đầu cả nhà.
Chỉ lưu lại một cái mạng của ta, kéo dài hơi tàn.
Còn nhớ diệt môn ngày đó, ta quỳ trước mặt hắn, đầu ngón tay nắm chặt lấy bạt áo hắn, “A Trạm, cầu xin chàng.”
“Cầu xin chàng tha cho ngạch nương, huynh muội của ta, ta dùng tính mệnh của mình cam đoan, bọn hắn đời này sẽ không bao giờ phản bội chàng.”
“Chỉ cần chàng tha cho bọn họ một mạng, chàng muốn ta làm cái gì cũng được…”
Nhưng Ngự Trạm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái, sau đó từng chút từng chút đẩy ra bàn tay đang nắm vạt áo hắn của ta, “Người đâu, đưa Cẩm tiểu thư về điện, không có sự cho phép của trẫm, không cho phép nàng bước ra khỏi điện nửa bước!”
“Ngự Trạm!”
“Phụ thân cùng đại ca ta một lòng nâng đỡ chàng thượng vị, bọn hắn không có dị tâm!”
“Chàng……”
Sau đầu nhói lên, trong nháy mắt ta liền lâm vào hôn mê.
Khi tỉnh dậy lần nữa, toàn tộc đều đã trở thành vong hồn bên trên đoạn đầu đài.
Chỉ trong một đêm, ta đã mất đi cha mẹ và người thân trong gia tộc, từ một tiểu thư nhà quan lớn biến thành cung nữ ti tiện nhất bên người Ngự Trạm.
Đêm hôm ấy, Ngự Trạm tìm đến ta.
Hương trong phòng có trộn lẫn Nhuyễn Cân Tán, toàn thân ta thoát lực, bị hắn ném ở trên giường.
Quần áo bị xé rách, người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt hung hãn nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn mạnh mẽ muốn ta.
Động tác thô bạo, phát tiết phẫn nộ cùng dục vọng của hắn một một cách không thương tiếc.
Ta không biết cơn giận của hắn từ đâu mà đến, người nên hận, rõ ràng nên là ta.
Vào lúc hắn hung ác nhất, đột nhiên đưa tay lên bóp lấy cổ ta, cảm giác ngạt thở truyền đến, hắn âm trầm hỏi: “Thân thể của ngươi cho ai?”
Hắn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt đầy khinh thường cùng giễu cợt.
“Mấy ngày trước trẫm liền phát hiện, thủ cung sa trên cánh tay ngươi đã biến mất.”
“Trẫm thích ngươi như vậy, ngươi lại vụng trộm ở sau lưng trẫm tư thông cùng người khác, tiện nhân!”
“Trước đây trẫm đúng là bị mù.”
Khi đó ta mới biết được, phẫn nộ cùng oán hận của hắn, đều là do một nốt thủ cung sa mà ra.
Trước đó chúng ta còn chưa từng nói đến chuyện cưới gả, mà ta cũng không biết phải mở miệng như thế nào, cho nên chuyện đêm đó, từ đầu đến cuối ta đều chưa từng nhắc qua.