Một Chín Một Mười - Chương 2
Đem còn chưa qua, trong cung Ngu Mỹ Nhân liền truyền ra tin tức——
Ngu Mỹ Nhân làm đổ trà nóng làm bỏng hoàng thượng, còn mở miệng chống đối, hoàng thượng dưới cơn nóng giận liền đem nàng giáng xuống làm tài tử.
Mọi người lại lặng lẽ nghị luận, nói rằng vừa mới thượng vị lại bị giáng chức, phúc khí của Ngu Tài Tử sợ là đã chấm dứt.
Ta còn chưa nằm ngủ, liền bị truyền đi Dưỡng Tâm điện.
Ngự Trạm ngồi ở mép ghế rồng, ngước mắt nhìn ta: “Lại đây.”
Ta nghe lời đi qua.
Hắn quyét mắt nhìn đầu gối của ta: “Còn đau không?”
“Hồi hoàng thượng, không đau.”
Vừa dứt lời, Ngự Trạm liền đưa tay qua thăm dò, ở trên đầu gối ta gõ một cái.
Đau đến nỗi ta phải hít vào một hơi.
Đầu gối vốn đang được chống đỡ trong nháy mắt mềm nhũn, chật vật ngã xuống đất, liền bị hắn ôm vào trong ngực.
Ngự Trạm ôm lây ta, giọng nói tùy ý: “Biết đau, trong bữa tiệc ngày đó vì sao không cầu trẫm?”
Cầu hắn?
Đời này ta chỉ cầu xin hắn đúng một lần, vào ngày diệt môn hôm đó, ta quỳ trên mặt đất túm lấy vạt áo hắn, cầu xin người đàn ông mà ta đã ái mộ nhiều năm tha cho gia đình ta một mạng.
Nhưng hắn lại từng chút một rút vạt áo bào được ta giữ chặt ra, từng ngón tay cũng bị hắn cậy mở.
Hắn chăm chú nhìn ta, lại vẫn lạnh lùng ra lệnh, tình ý nhiều năm cuối cùng cũng hóa hư vô trước hoàng vị của hắn.
Lấy lại tinh thần.
Ta nhẹ nhàng mím môi nói: “Trong yến tiệc có rất nhiều triều thần, nô tỳ không muốn làm hoàng thượng khó xử.”
Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh của hắn.
Ngự Trạm đưa tay liên tục vuốt tóc ta, “Nếu nàng vẫn luôn ngoan như vậy, có phải tốt không.”
Hắn quay đầu lại, cánh môi hôn nhẹ lên lọn tóc của ta, giống như nói mớ: “Nếu như nàng ngoan ngoãn một chút, cái gì trẫm cũng có thể cho nàng.”
Đêm nay Ngự Trạm uống say.
Thời điểm hắn tỉnh táo, luôn nóng lòng tra tấn ta, vũ nhục ta, nhưng mỗi khi uống say, hắn lại rất dịu dàng.
Loại cảm giác như có như không này luôn giày vò ta, cũng như giày vò chính hắn.
Ta nép mình vào trong ngực hắn, dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận.
“A Cẩm.” Hắn rất ít khi gọi ta như vậy.
“Ta ở đây.”
Ngự Trạm cúi đầu nhìn ta, vị đế vương trẻ tuổi có đôi mắt sâu không thấy đáy, “Nàng có muốn danh phận không?”
“Nô tỳ không dám.”
Ta cụp mắt xuống, cung kính nói: “Có thể ở cùng với Hoàng Thượng như vậy, đã là phúc khí của nô tỳ rồi.”
Hắn thở dài: “Nàng yêu trẫm sao?”
Những ngón tay mảnh mai thon dài đưa tới, nâng cằm của ta lên.
Ánh mắt gặp nhau.
Thần sắc của ta mê mang, nhẹ giọng nói yêu.
Ánh sáng trong mắt Ngự Trạm dần dần tiêu tán.
Hắn biết, câu trả lời của ta chỉ là do độc tình, nhưng hắn không biết là, độc tình ở trong cơ thể ta đã sớm mất đi hiệu quả, mặc dù có cổ độc, ta vẫn như cũ không còn yêu hắn.
Gió thổi, màn đêm còn sớm, Ngự Trạm vòng quanh ta, nhẹ giọng hỏi ta muốn cái gì.
Hắn nói.
“A Cẩm muốn cái gì, trẫm đều có thể cho nàng.”
Ta vùi mặt vào cổ hắn, thì thầm rằng ta chỉ muốn ở bên cạnh Hoàng Thượng.
Giọng nói của ta rất nhẹ nhàng, mỗi lời nói đều chứa đựng tình ý không thể tả nổi.
” Nô tỳ không muốn danh phận, chỉ muốn cứ như vậy ở bên cạnh người.”
“Ở bên A Trạm.”
Một câu A Trạm, làm Ngự Triệt hoàn toàn động dung.
Hắn đẩy ta nằm xuống giường, nhẹ nhàng cởi quần áo, mỗi một cái hôn rơi xuống đều vô cùng thành kính.
Chỉ là, hắn cũng không biết ——
Thời điểm ta ở trong ngực nói yêu hắn, từ đầu đến cuối khuôn mặt ta đều không có một chút biểu cảm.
Nếu có, đại khái cũng chỉ là sự nhẹ nhõm khi sắp được thoát ly hết thảy.
Hắc khí trên trán của tiểu cung nữ kia ngày càng đậm, không có bất ngờ gì xảy ra, tối nay nàng sẽ ch ế t bất đắc kỳ tử.
Khi đó cũng là lúc cỗ thân thể này của ta bỏ mình.
5.
Thời điểm ba giờ sáng, ta cảm nhận được ở gần đây có một điểm khí vận đang dao động——
Tiểu cung nữ kia, đã chết.
Ngự trạm sớm đã ngủ say, ta đẩy hắn ra, xuống giường đi ra cửa điện.
Ta điểm huyệt của các cung nữ trực đêm, lặng lẽ không tiếng động đi dò xét một phen.
Quả nhiên.
Tiểu cung nữ đã c hế t, vẫn chưa có ai biết.
Ta trở lại Dưỡng Tâm Điện, leo lên giường, nép mình vào trong ngực của Ngự Trạm, nghĩ đến từng chuyện mà hắn đã đối xử với ta, mặc cho hận ý từng chút một chiếm cứ lấy trái tim.
Thời điểm hận ý đạt đến cực điểm, nó liền nổi lên xung đột cùng với tình cổ trong cơ thể.
Ta không tiếp tục chống cự.
Tùy ý để tình cổ từng chút một ăn mòn trái tim mình, kết thúc mọi chuyện một cách bình tĩnh với lòng căm hận đối với Ngự Trạm.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã là một du hồn lơ lửng giữa không trung.
Ta xuyên qua vách tường, bay qua sân, đi đến trước mặt của tiểu cung nữ.
Nằm xuống.
Đoạt xá khi thi thể mới chết, đây là một trong những bí phát của sư phụ không truyền ra ngoài.
Ta nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được linh hồn và thể xác của mình đang dần dần dung hợp.
Không biết qua bao lâu, ta ngồi dậy, cúi đầu nhìn một chút ——
Cổ tay gầy yếu, nhợt nhạt nhỏ hơn bàn tay của ta một chút.
Thành công.
Đang thất thần, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Tam tam, ngươi đang nghĩ gì vậy? Đến lượt chúng ta trực ban đâu.”
Ta sững sờ trong hai giây trước khi nhận ra rằng cô ấy đang gọi ta.
“A, được rồi.”
Ta đứng dậy, đi theo nàng về phía tẩm điện của Ngự Trạm.
Vừa đổi ca với cung nữ trực đêm, liền nghe thấy âm thanh của Ngự Trạm từ trong phòng truyền ra, rất nhẹ.
“A Cẩm?”
Không ai đáp lại hắn.
A Cẩm c h ế t tại thời điểm hắn yêu nàng nhất.
Ta cong môi, đột nhiên tò mò không biết Ngự Trạm sẽ phản ứng thế nào sau khi nghe tin ta qua đời.
6.
Sau vài giây im lặng, tiếng rống kinh sợ vang lên phá vỡ sự im lặng——
“A Cẩm!”
“Người tới! Truyền thái y! Mau truyền thái y cho trẫm!”
Ngự Trạm gào thét, giọng nói run rẩy dữ dội, tựa hồ sau một giây sẽ không thể kiềm chế được bản thân.
Các cung nữ trong phòng nhìn nhau, ta giả bộ như bối rối chạy tới thông truyền.
Dưỡng Tâm điện trong nháy mắt liền trở lên rối loạn.
Trong chốc lát, mấy vị thái y vội vàng chạy đến, thời điểm đứng trước cửa diện sắc mặc tất cả đều ngưng trọng.
Sau khi thông truyền, ta mang theo mấy vị thái y đẩy cửa đi vào.
Trên giường rồng tấm lụa mỏng tản mát, mơ hồ chỉ thấy trong lòng Ngự Trạm ôm thật chặt một người, hô hấp nặng nề đến kịch liệt.
Tấm màn lụa được vén lên, ta nhìn thấy đôi mắt đầy tia máu của Ngự Trạm.
“Cứu nàng.”
“Trẫm mệnh lệnh các ngươi, bất luận như thế nào, bàng mọi giá phải cứu nàng trở về!”
Mấy tên thái y vội vàng nhận lệnh, tiến lên.
Nhưng Ngự Trạm lại không chịu rời đi, hắn ngồi yên lặng bên giường rồng, chăm chú nắm thật chặt tay ta, cả người tràn đầy lệ khí.
Ngược lại là đáng thương cho những thái y này, người cũng đã lạnh, làm sao có khả năng có thể cứu về.
Nhưng lúc này lại không ai dám mở miệng, làm bộ cứu chữa một phen sau, Hồ thái y dẫn đầu lắc đầu, vén vạt áo lên quỳ xuống.
“Hồi hoàng thượng, Cẩm tiểu thư nàng… đã đi rồi.”
Khi nhắc đến xưng hô, quả thực Hồ thái y có một chút do dự.
Con gái của tội thần, một cung nữ có địa vị thấp nhất trong cung, xưng hô Cẩm tiểu thư này, đã trải qua một phen tính toán tâm tư Ngự Trạm mới dám nói ra.
Ngự trạm đương nhiên biết ta đã ch ế.t.
Nhưng hắn không thể nào chấp nhận được.
Với tư cách là người đứng đầu một quốc gia thống trị thiên hạ, hắn không thể tin rằng ta sẽ chết trước mặt hắn mà thậm chí còn không cho hắn cơ hội sai người cứu chữa.
Ta đứng ở cửa, lặng lẽ cụp mắt xuống, trong lòng lại không hiểu có chút thống khoái.
Để cho ta đoán xem, giờ phút này trong lòng Ngự Trạm rốt cục đang suy nghĩ cái gì?
Hối hận? Không cam lòng? Thống khổ?
Loại người như hắn ta, có lẽ không cam lòng chiếm đa số.
Ngự Trạm hồi lâu không lên tiếng, tất cả mọi người, kể cả ta đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Thật lâu.
Ngự trạm bỗng nhiên buông tay, buông ra thi thể của ta, không biết ở chỗ nào rút ra một thanh kiếm——
Trường kiếm vung lên, làm rung chuyển vài bông hoa kiếm trong không trung.
Giây tiếp theo, má/u bắn tung tóe khắp nơi.
Mấy tên thái y vô tội một câu cũng chưa kịp nói, một kiếm đứt cổ, máu tươi vương vãi, liền bị chôn vùi cùng với họ.
7.
Bàn tay đang chạm đất của ta từ từ siết chặt lại.