Một Chín Một Mười - Chương 1
1.
Ta quỳ trên mặt đất, múc nước ấm rửa chân cho hắn.
Trên đỉnh đầu của ta vang lên một giọng nói khiển trách không hài lòng của hắn: “ Tay của ngươi bị cụt sao?”
Ta hiểu ý của hắn.
Sau đó, ta liền dùng lòng bàn tay và đầu ngón tay xoa bóp nhẹ nhàng rửa chân cho hắn.
Người nam nhân ngồi trước mặt ta là chủ nhân của vương triều này.
Hắn là Ngự Trạm.
Vào 2 năm trước, hắn đã tàn sát toàn bộ người thân trong tộc của ta, chỉ giữ lại mạng sống cho một mình ta.
Chỉ trong một đêm, ta từ một tiểu thư của Cao Tộc trở thành tù nhân, thân mang tội bị đưa vào trong cung, sau đó được chuyển đến Hoán Y Cục, để làm những công việc bẩn thỉu và mệt nhọc nhất.
Một năm trước.
Hắn lại cho ta ăn một loại tình cổ.
Kể từ đó ta sẽ một lòng một dạ yêu hắn bằng cả ruột gan của mình, nếu ta không làm vậy, bản thân sẽ ngày đêm chịu đựng nỗi đau gặm nhấm trái tim.
Những người bị hạ tình cổ sẽ không có cảm xúc riêng của mình.
Vì vậy, dù cho hắn có đá vào vai ta vì bất mãn điều gì đó, thì ta vẫn sẽ không hé răng nửa lời chỉ im lặng chịu đựng.
Một ít nước đã bị bắn ra ngoài làm ướt váy của ta.
“Ngươi ngẩng đầu lên đi.”
Ta ngẩng đầu lên theo lời hắn nói, ánh mắt của ta nhìn vào dung mạo của bậc đế vương, trong đáy mắt của hắn có thể nhìn ra hắn đang chán nản.
Hắn nhìn ta hồi lâu rồi sốt ruột giơ chân ra hiệu cho ta lau chân giúp hắn.
Ta cúi người xuống định lấy khăn nhưng tay của ta đã bị hắn đá hất ra.
“Lau nó bằng tay của ngươi đi.”
Đế vương đi lên từ địa vị thấp hèn nhất rất biết cách làm sao để nhục nhã người khác.
Ta mím môi vâng lời.
Ta lau tay rồi dùng lòng bàn tay lau từng vết nước trên chân của hắn.
Còn chưa kịp lau khô cả người ta đã bị hắn bế thốc lên.
Kỳ lạ quá~
Người này thích nhất là giày vò ta, muốn thấy ta bị khuất phục hèn mọn trước mặt hắn, nhưng khi ta thật sự làm theo thì hắn lại nổi cáu.
Ta bị ném mạnh xuống tháp thượng, đầu có hơi choáng váng, còn chưa kịp bò dậy đã bị cả người của Ngự Trạm đè lên.
Sam y của ta bị xé toạc, những ngón tay dài của hắn cho vào trong cơ thể của ta trêu trọc giày vò, khiến cho ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ta cắn chặt môi nhưng vẫn giả vờ ý loạn tình mê cho hắn thấy, nhẹ nhàng hóa thành một vũng nước trong lòng hắn.
Lúc Ngự Trạm đang động tình, ta nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa lên môi hắn, rồi cho vào.
Đầu ngón tay của ta ở trong miệng hắn.
Ta giả vờ bị cù cười trong lòng của hắn, nhưng thật ra là—–
Trong lòng ta đang nghĩ.
Uống nước rửa chân của mình đi tên cẩu hoàng đế!
2.
Khi ta từ Dưỡng Tâm điện bước ra ngoài, sắc trời đã trắng xóa.
Cả người ta chao đảo, bước chân vô lực.
Cỗ thân thể này, đã không còn sống được bao lâu.
Ngự Trạm không biết, độc tình trong cơ thể ta đã sớm phát tác, cả ngày lẫn đêm đều đang gậm nhấm lục phủ ngũ tạng của ta.
Nó có đau không?
Đau.
Đau đến nỗi sống không bằng ch ế t.
Nhưng so với mạng sống của hàng trăm tộc nhân, điều này dường như không đáng kể.
Ta ở trước mặt Ngự Trạm vẫn luôn che giấu rất tốt, trong cung mọi người đều biết ta, một cung nữ nhỏ bé, bị Thánh Thượng mê hoặc luôn lưu luyến si mê hắn, mặc cho hắn tra tấn vũ nhục đến mức nào, cũng đều vui vẻ chịu đựng.
Thế nhưng là không ai biết ——
Ta vẫn luôn âm thầm hấp thu khí vận của hắn.
Ta từng đọc trộm một bản cấm thư trong thư phòng của sư phụ, có thể hấp thu khí vận của người khác cho mình sử dụng, nhưng nó trái với quy luật của trời, phản phệ cũng cực lớn.
Ngự Trạm là thiên tử của hoàng triều này, khi vận của hắn đều có liên quan đến vận mệnh của đất nước, muốn hút khi vận của hắn, khó như lên trời.
Tuy nhiên, khó thì khó, nhưng cũng không phải không có cách nào.
Ít nhất, mỗi lần chịu đựng buồn nôn hầu hạ, ta đều có thể hút đi một phần khí vận của hắn.
Ngự Trạm có khi sẽ chạm vào tóc ta nói, ta giống yêu tinh chuyên hút tinh khí của con người.
Kỳ thật hắn nói đúng.
Chỉ bất quá ——
Cỗ thân thể này đã là nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi vài ngày, mà ta nhất định phải tìm được một cơ thể phù hợp trước khi chết.
Ta đã tìm được.
Một người cung nữ nhỏ bé không đáng chú ý trong cung của Ngự Trạm, dung mạo phổ thông, khiến người khác vừa nhìn đã quên, lại có thể quan sát nhất cử nhất động của Ngự Trạm, cũng sẽ không quá làm người khác chú ý.
Điều quan trọng hơn là… trên trán của nàng ta một mảnh khí đen quấn quanh, đây là dấu hiệu cho thấy người này đã không còn sống được bao lâu.
3.
Sắp tới trung thu, Ngự Trạm tổ chức một bữa tiệc thu yến.
Thân là cung nữ, ta đương nhiên phải tham dự yến tiệc, Ngự Trạm cùng các phi tần và cận thần ngồi riêng biệt, ngắm hoa ngắm trăng ngắm mỹ nhân, mà ta lại phải cùng đám hạ nhân cùng nhau hầu hạ mọi người.
Thời điểm ta bưng ly rượu ngọc bước tới bên cạnh Ngu Mỹ Nhân, lại bị nàng âm thầm đưa chân ra cản đường.
Chiếc rượu lắc lư, sau đó đổ hết lên người nàng.
“A!”
Nàng hét lên một tiếng, lập tức giơ tay lên cho ta một bạt tai.
Thanh thúy, vang dội.
Gương mặt ta nóng bừng.
Nhưng ta là ai? Ta là cung nữ, thế là, ta chỉ có thể nhanh chóng liếc nhìn Ngự Trạm một chút, sau đó vội vàng xin lỗi.
Nhưng Ngu Mỹ Nhân lại không hề có ý định buông tha cho ta, nàng đã nhìn ta không vừa mắt từ lâu, ta biết.
Hôm đó, lần đầu tiên Hoàng Thượng lật bảng hiệu của nàng ta, nghe nói nàng rửa mặt trang điểm, ngồi bên giường đợi đến nửa đêm, trông mong suốt cả đêm, mà đêm đó, Ngự Trạm lại ở trong thư phòng say rượu ôm lấy ta.
Đêm đó hắn giày vò ta rất hung ác, trên người ta tràn đầy những vết xanh tím khi hắn say rượu không biết tiết chế làm ra.
Hậu cung là nơi dễ sinh sôi lời đồn về chuyện giường chiếu nhất, Ngự Trạm vốn cũng không nghĩ tới việc không tỏa tin tức, ngày thứ hai, lời đồn đã truyền đến tai của Ngu Mỹ Nhân.
Giờ phút này, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Trạm, vẻ mặt ủy khuất, nói thần thiếp vì hôm nay mà cất công chuẩn bị trang phục thật tốt, lại bị cung nữ này cố ý đổ rượu…
Ngu Mỹ Nhân trời sinh mỹ mạo, lại là người không có đầu óc tâm kế gì, trong buổi yến tiệc bày ra trò này vốn cho rằng có thể trừ bỏ cung nữ làm cho nàng ngứa mắt là ta, lại không biết, trên thực tế hành trình đi lên con đường hậu cung còn ở cuối đâu.
Trong hậu cung nhiều phi tần như vậy suốt ngày tranh giành sủng ái của Ngự Trạm đến đầu rơi má u chảy, làm gì có ai không nhìn ta không thuận mắt.
Nhưng thân là cung nữ đê tiện nhất, lại lấy “Dâm loạn hậu cung” mà nổi danh, những phi tần tới tìm ta gây rắc rối đếm không hết, lại đều nhận được kết quả không mấy tốt đẹp gì.
Giờ phút này tại bữa tiệc.
Ta cụp mắt xuống, thấp giọng nói xin lỗi, nói nô tỳ không phải cố ý.
Trên ghế cao, Ngự Trạm liếc nhìn ta một chút: “Xin lỗi.”
Ta nghe lời nói xin lỗi.
“Quỳ xuống.”
Ta ngẩng đầu nhìn Ngự Trạm, khoảng cách rất xa, không biết hắn có thể hay không nhìn ra được tình yêu và sự dịu dàng trong mắt ta tất cả đều là ngụy trang.
Sau khi nhìn nhau, ta chậm rãi quỳ xuống.
Vừa mới chén rượu rớt xuống đất, trên đất đầy những mảnh vỡ, ta cứ như vậy quỳ xuống.
Những mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào da thịt, đau đến nỗi ta đều quỳ không vững.
“Nô tỳ xin lỗi Ngu Mỹ Nhân vì đã làm bẩn y phục của ngài.”
Ta quỳ trên đất, nhẹ giọng nói.
Phía trên đầu là tiếng cười khúc khích của Ngu Mỹ Nhân, cùng với những tiếng nghị luận xung quanh.
Một lúc lâu sau, mới mơ hồ nghe thấy giọng nói của Ngự Trạm, “Cút đi, quấy rầy hào hứng của trẫm, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy phiền rồi.”
Ta lảo đảo đứng dậy, cắn răng rời đi.
Mẹ ơi! Người có nhìn thấy không? Trên trán Ngự Trạm đã xuất hiện một lớp mỏng sương mù màu đen, ngày hắn rơi đài bất quá cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Những vũ nhục này, cùng nỗi đau thể xác, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả về gấp bội.
4.
Đêm đó, vì để trấn an Ngu Mỹ Nhân, Ngự Trạm đã lật bảng hiệu của nàng ta.
Nghe các cung nữ trực ban nghị luận, đêm hôm đó điên loan đảo phượng, động tĩnh lớn đến mức các nàng ở bên ngoài điện nghe cũng cảm thấy xấu hổ.
Vào ngày thứ hai, Ngự Trạm vẫn như cũ lật bảng hiệu của Ngu Mỹ Nhân, tất cả mọi người đều nói, phúc khi của Ngu Mỹ Nhân đang đi lên.
Nhưng mà.