Giấc Mộng Tan Vỡ - Chương 5 - (Hoàn Chính văn)
Những người trước kia, không phải thân phận không được, thì chính là quá hiếu thắng, sau khi mang thai liền ngang ngược càn rỡ, bị sảy thai.
Nàng tuy bình thường, nhưng cũng không ngốc, liền hướng ta nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ vì sao dạy muội những thứ này?”
Nàng mặt mày kính cẩn nghe theo, không thể hiện chút kiêu căng của thân mẫu Hoàng đế.
Chẳng hạn như nàng muốn quyền lực, sẽ không trực tiếp đi lên ép hỏi, mà dùng lý do học tập, quan sát cách xử sự của ta.
Hôm nay bị ta mang lên cùng thiết triều, còn đầy lo lắng bất an, tựa hồ cũng không có chủ kiến, có vẻ vô cùng dễ nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ tiếc mị nhãn lại ném nhầm cho người mù lòa, ta cũng không muốn cùng với nàng tranh quyền đoạt lợi.
Ta cười cười: “Học tập cho giỏi, bản cung tinh lực không đủ, liền phải nhờ vào muội.”
Đối phương nhăn đầu lông mày: “Tỷ tỷ sao lại nói như vậy?”
“Bản cung thân thể không tốt, thái y đề nghị bản cung tĩnh dưỡng, ” Ta nói, “Ta tin muội có thể làm tốt, sau này liền thay bản cung vào triều đi.”
“Nhưng là……”
Ta ngăn những lời nói khách sáo sắp tuôn ra, chỉ dùng ngón tay chạm vào đôi môi yêu kiều của nàng ta.
“Không cần khuyên ta, mong muốn của ta không ở nơi này.”
“Vậy, mong muốn của tỷ tỷ là gì?”
Ta rời đi, đi ra đại điện, nhìn về phía bầu trời.
Mặt trời bao phủ cung điện với màu vàng rực rỡ, nơi gây ra bao đau thương. Giống như mọi công đức trên thế gian đều tụ về đây, reo phước lành cho những người sống nơi đây.
Ta tự hỏi liệu phước lành này có phù hộ được hài nhi đã bỏ mạng của ta hay không.
Ta nhìn, không tự chủ được dùng bàn tay che khuất con mắt.
“Tiểu muội, muội muốn rời cung không?”
Ba mươi tuổi, huynh ấy từ bỏ con đường nắm trong tay quyền thế ngập trời, tự xin làm ngự tiền thị vệ.
Huynh ấy hỏi ta như vậy.
Từ khi ta được triều thần ủng hộ trở thành Thái hậu buông rèm chấp chính, huynh ấy thường xuyên đến gặp, hỏi ta câu này.
Hiện tại ca ca cũng không còn vội vàng như năm đó, sẽ vội vàng đi lên nắm lấy tay, khuyên ta không nên đi vào ngõ cụt, muốn ta xuất cung, bắt đầu một nhân sinh mới.
Thế nhưng ta cũng không muốn xuất cung.
Ta lắc đầu, trả lời huynh ấy: “Đó không phải là mong muốn của muội.”
Ca ca tựa hồ thở dài, nói: “Muội dù sao cũng nên buông xuống, thù hận dù sâu, cũng đã qua lâu như thế…..”
Huynh ấy còn nói gì đó, ta cũng không có nghe.
Ta về tới cung điện của mình, Phượng Minh cung.
Nơi này từng là nơi ở của quý phi, rất nhiều kỳ trân dị bảo được Hoàng đế chuyển vào. Trang trí, trùng kiến nơi này trở nên lộng lẫy, xa hoa.
Tầm mắt của ta lại tập trung ở những kỳ trân dị bảo kia, ra lệnh cho người canh gác bên ngoài.
Rồi mới tiến vào địa cung dưới đáy Phượng Minh cung.
Nơi này từng là mật đạo tụ họp của tiên đế, quý phi và Thái tử.
Ba người bọn họ hiện tại cũng ở cùng một chỗ, kiếp này sẽ không xa rời nhau.
Ta bưng ngọn đèn, cầm một hộp thức ăn, thắp sáng ba đôi mắt tĩnh mịch.
……
Bọn họ thần sắc hoảng sợ, ánh sáng trong mắt họ như đang nhảy múa cùng ngọn lửa , rung chuyển dữ dội.
Thật sự là đáng thương.
Ta hướng bọn họ mỉm cười, tuyên bố: “Ta đã xong việc rồi.”
“Tiếp xuống, ta có thể không cố kỵ làm bạn cùng các ngươi.
Mời các ngươi cùng một chỗ hoài niệm hài tử đã chế/t đi của ta.
Nhất định phải chân thành!”
Ba đôi mắt đều gắt gao nhìn ta.
Bọn họ cảm thấy ta điên rồi.
Đương nhiên, ta lại nghĩ là bọn họ đã sớm biết.
Cũng không sao, hiện tại biết cũng vẫn chưa muộn.
-Hoàn chính văn-