Giấc Mộng Tan Vỡ - Chương 4
Các đại thần cúi đầu cầu xin: “Xin bệ hạ tiêu diệt bọn phản loạn!”
Lần này, âm thanh ầm ầm, tiếng vọng vang lên giữa đại sảnh.
Cú sốc khiến sắc mặt của huynh muội quý phi trở nên tái nhợt.
Vẻ mặt hoàng đế cũng vô cùng khó coi.
Hắn do dự một chút, sau đó đành lùi một bước, ra lệnh tạm giam Công Thuận Hầu.
“Về phần quý phi…”
Hoàng đế há miệng lại khép lại, chậm chạp không cách nào hạ lệnh.
Cả triều đều đang chờ lệnh của hoàng đế, quý phi thì rơi nước mắt đầy mặt, ngước lên nhìn về phía hắn.
Nàng ta quỳ bên cạnh ta, ta lúc này đang khoác lên người bộ cung trang lộng lẫy, nàng ta thì đáng thương quỳ gối bên cạnh, càng tôn lên dáng người nhỏ nhắn, thân thể yếu đuối của nàng ta.
Có thể thấy, trong mắt hoàng đế hiện lên vẻ buồn bã, đối với triều thần bức bách hắn, ánh mắt càng thêm băng lãnh.
Ta tiến lên một bước, lọt vào tầm mắt của hoàng đế và quý phi.
“Bệ hạ, xin hãy nghe thần thiếp nói một lời.”
Trong mắt hoàng đế lộ ra vẻ phòng bị: “Ngươi muốn nói gì?”
Ta mỉm cười: “Mặc dù quý phi trên người mang dòng máu của Trần quốc, nhưng nàng ấy chỉ một nữ nhân, lại không thể sinh dục, đối với triều ta cũng không có một chút uy hiếp.”
9.
Ban đêm, Hoàng đế vọt vào cung Phượng Nghi, hỏi ta quý phi đang ở đâu.
Ta chỉ vào trắc điện.
Hoàng đế sắc mặt cứng đờ, bất mãn nhìn ta: “Sao lại có thể để cho nàng ấy ở một nơi lạnh lẽo như vậy? ”
Ngoài miệng tuy nói những lời triển khách, nhưng hắn cũng không rảnh cùng ta so đo, vội vàng đi về hướng trắc điện.
Trắc điện không đèn, đêm tối nặng nề, bao phủ cả cung điện.
“A!”
Hoàng đế vừa vào cửa, liền nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của quý phi.
Hắn lập tức hoảng sợ, vội vàng chạy tới hỏi: “Nguyệt Thụy, nàng sao rồi?”
Không có đèn ở hành lang bên cạnh và bóng tối bao trùm cả cung điện.
“Ba!”
Có lẽ hoàng đế muốn chạm vào quý phi nhưng lại bị đánh vào lòng bàn tay, không biết có đánh trúng mặt hắn không.
…
Giọng nói của quý phi lập tức vang lên: “Bệ hạ, sao chàng có thể giao thiếp cho tiện nhân kia. Ả ta đánh đập, ngược đãi thiếp.”
“Cái gì?!” Hoàng đế sửng sốt.
Quý phi kêu lên: “Thiếp bị ả ta đánh gãy chân, còn nói, sẽ sắp xếp mười tên man rợ đến làm nhục thiếp ”
“Ả dám! Tiện phụ, trẫm sẽ phế ả ngay lập tức, Nguyệt Thụy, trẫm ôm nàng ra ngoài, để nàng nhìn xem nữ nhân kia bị trừng phạt!”
“Không, bệ hạ, quần áo của thần thiếp đều……”
Hoàng đế trầm mặc một lát, gầm lên: “Người tới!”
Hắn che giấu tai mắt người khác mà đến, chỉ có thể gọi là thiếp thân thái giám duy nhất bên cạnh để tìm quần áo tới cho quý phi, thông tri cấm quân đến.
“Nguyệt Thụy, trẫm sẽ vì nàng làm chủ.”
Lời nói của hoàng đế rất bình thản, nhưng trong đó lại chứa đựng sự tức giận như muốn giết người, khiến người ta kinh hãi.
Sau khi xem đủ màn trình diễn, ta mở ra cửa hành lang bên cạnh và bước ra khỏi bóng tối.
Cùng với một ngọn đèn sáng.
…
Ánh đèn lờ mờ, giúp Hoàng đế có thể nhìn rõ cả căn phòng.
Người trước mặt hắn, cũng không phải là quý phi.
Hoàng đế lập tức bặt dậy: “Tiện phụ, ngươi làm gì Nguyệt Thụy rồi?”
Nam nhân mặt mày uy nghiêm, thân thể cao lớn, mấy năm sống an nhàn, sung sướng cũng không khiến hắn mất đi phong thái, càng không làm lệ khí của hắn tiêu tán.
Khuôn mặt hắn tuấn lãng, được thời gian hun đúc càng trở nên anh tuấn.
Khi xưa, lúc hoàn toàn tỉnh táo, hắn cũng đối với ta dịu dàng như nước.
Hắn đã hứa với ta, sau khi chinh phục Trần quốc, sẽ mang ta đi đến đó, cho ta xem chân trời mà hắn đã chinh phục.
Làm thế nào hắn lại trở thành một người đàn ông chỉ nghe lời Nguyệt Thụy?
Hắn bị điên rồi?
Phu xướng phụ tùy, ta cũng cùng hắn điên.
Ta chỉ xuống phía dưới, nơi người phụ nữ bị trói chặt, đang si ngốc nhìn hoàng đế.
Hoàng đế lao tới cởi sợi dây dày quanh cổ nàng ta.
Ta nhìn bóng lưng hắn quay về phía ta.
Hồi đó hắn cũng cứ như vậy đi về phía quý phi, bất chấp tình cảm phu thê của chúng ta.
Khi đó, xung quanh hắn đều là những người hầu cận trung thành, tất cả đều mặc áo giáp, bất khả xâm phạm.
Bây giờ hắn lại chỉ có một người.
Vừa vặn có thể cùng quý phi ở chung một chỗ, làm một đôi uyên ương bỏ mạng.
Ta nở nụ cười, vẫy tay gọi vị cung nữ vừa đóng vai quý phi lại.
“Đừng để hoàng đế chết,” ta nói.
Ta từng đứng trước nguy nan, lúc đó ca ca sợ ta làm chuyện ngu ngốc, nên sai người mang thuốc giả chết cho ta.
…
Những cung nhân trung tâm của ta có được nó.
Họ muốn ta dùng nó khi gần như sắp bị hoàng đế phế truất để thoát thân, khi bị quý phi nhục nhã để phản kích, đều bị ta từ chối.
Nhưng bây giờ, cuối cùng nó cũng có ích.
10.
Hoàng đế đang lâm bệnh nặng nằm trong cung điện của ta.
Chính là quý phi đã lợi dụng khi hoàng đế đến, muốn khiến hoàng đế chết cùng, mưu đồ hủy hoại giang sơn.
Ta một bên thỉnh tội trước mặt mọi người, một bên đề nghị gọi Thái tử trở về giám quốc.
Cuối năm, thái tử rảnh rỗi liền đi hành cung tránh rét.
Khi đi nghi trượng hoành tráng, mọi người ở đế đô đều biết.
Đó là vì Hoàng đế để tránh cho lúc ta bị phế, con bọn hắn lại phải vì ta quỳ gối cầu xin, đặc biệt vì nhi tử chọn một suối nước nóng, thư đồng đi cùng, giai nhân làm bạn, quả thật là dụng tâm lương khổ.
Chỉ là tin tức từ Đế đô không được truyền đi nhanh như vậy.
Có lẽ hôm nay giờ Mão hoàng đế mới nhận được tin quý phi bị phế truất.
Ngày hôm sau giờ Tuất, mới gặp người đưa tin trên đường đi báo cáo sự việc.
Tuy nhiên, có Thái tử ở đây, hoàng đế chỉ có duy nhất một đứa con trai này.
Các vị đại thần cũng không cần lo lắng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, trong triều sẽ loạn.
Hậu cung cũng rất yên bình, chỉ có điều… hai vị phi tần sắp sinh con.
Nhưng không may hai người lại bất ngờ cãi vã, xô đẩy. Cả hai cùng ngã xuống đất, sinh non!
Thái y được truyền vội vàng tiến cung, sau khi bắt mạch liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Nương nương, hai vị quý nhân đều bị kinh sợ, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tích trữ khí lực, liền có thể thuận lợi sinh sản.”
Ta sai tất cả cung nhân đến giúp đỡ và rót cho thái y một tách trà.
“Thái y đã vất vả rồi!”
Thái y không thể từ chối, lúc uống trà mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, tỏ vẻ sợ hãi, ngập ngừng nói: “Nương nương, người có muốn…”
Hắn hỏi ta có muốn để hài tử được xuất sinh hay không?
Trước đó khi chẩn mạch, hắn mơ hồ nói rằng hoàng đế đã không ổn.
Đề nghị ta nhanh gọi Thái tử trở về.
Xem ra tại lúc bắt mạch, đã chọn được phe rồi.
Ta nhìn dáng vẻ thông minh sắc sảo của hắn rồi mỉm cười: “Không cần, bản cung còn có chuyện quan trọng, muốn mời thái y hỗ trợ.”
Thái Y: “Thần nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Hắn rời đi không lâu, phòng sinh truyền đến âm thanh của hai hài nhi khóc nỉ non, ánh sáng cắt ngang bầu trời tươi sáng.
Bà đỡ bên trong vui mừng hớn hở, kêu lên: “Chúc mừng hoàng hậu! Xin chúc mừng hoàng hậu, hai vị nương nương đã sinh ra một hoàng tử, một công chúa. ”
Đôi anh em nhỏ này, đồng thời xuất sinh.
Đồng thời bị ôm đến trước mặt ta.
Ta đưa tay đón lấy hoàng tử, nhìn kỹ mặt mày của nó và nhìn ra ngoài cửa cung điện.
Trong ánh mắt của ta, một thái giám nhỏ vội chạy vào, quần áo xộc xệch, thần thái điên cuồng.
…
Vừa chạy, hắn vừa hét lên: ” Nương nương, nương nương, việc lớn không tốt!”
Khóe miệng ta lập tức cong lên.
Quả nhiên, tên thái giám xông vào, quỳ xuống trước mặt ta và kêu lên:
“Thái tử điện hạ, điện hạ, ngài không cẩn thận bị ngã ngựa, mất đi một nửa cơ thể.”
Hắn còn chưa nói xong, hội trường đã tràn ngập những tiếng kêu kinh ngạc.
Ta nghe họ thì thầm, nói sao chuyện này có thể xảy ra, như thế này thì nên xử lý như thế nào? Hoàng hậu làm thế nào bây giờ.
Ta nhìn xuống đứa bé trong tay, hoàng tử nhỏ khỏe mạnh đang nhắm mắt lại, không biết gì cả.
Nhưng nó, giờ khắc này liền trở thành người thừa kế của vương triều, một bước lên trời.
11.
Năm năm sau.
Trong cung sương sớm chưa tan, dưới ánh mặt trời nhìn trong trẻo tựa như pha lê.
Trong buổi thiết triều, tiểu hoàng đế ngồi làm linh vật, triều thần từng người dâng sớ, ánh mắt đều nhìn về phía ta.
Ta ngồi nghe và xử lý từng vấn đề một.
Nhưng việc lớn việc nhỏ, đều được truyền đạt lại cho người phụ nữ ngồi bên cạnh ta.
Người phụ nữ này cũng mặc trên người trang phục Thái hậu.
Hôm nay về sau, nàng thân là mẹ đẻ, có thể thay mặt hoàng đế xử lý việc triều chính.
Tiên đế nạp mỹ nhân vào cung, không có một ai thân phận đơn giản, ngược lại toàn con cháu thế gia.
Chỉ là nàng làm người bình thường, dịu dàng hiền lành, mới có thể được chút yêu mến của tiên đế, mang thai hài tử.