Giấc Mộng Tan Vỡ - Chương 3
Hoàng đế hận tất cả những người từng gây sự với quý phi, mọi hành động của hắn đều xoay quanh lợi ích của quý phi. Người mạo phạm nàng ta, tất sẽ phải chết.
Quý phi cảm động đến mức nhẹ giọng nói: “Bệ hạ đối đãi với thiếp thật tốt.”
Hoàng đế lập tức bị dỗ ngon dỗ ngọt, hưởng thụ mỹ nhân ôn nhu.
Bọn hắn chỉ dăm ba câu, đã định ra số phận sinh tử của một gia tộc.
Sau đó liền khanh khanh ta ta, ngọt ngào mùi mẫn.
Không chút lo lắng lời nói của mình sẽ bị truyền đi.
…
Đúng vậy, hoàng đế như vậy nhiều năm, quý phi cũng chưa từng bị bêu danh yêu phi. Thái tử và quý phi thân thiết, gần gũi đến vậy cũng không có người biết, họ nghĩ mật đạo này chắc hẳn là an toàn.
Thật đáng tiếc bọn họ không biết rằng, mật đạo, nơi một nhà ba người bọn họ thường xuyên họp mặt, hôm nay tiếp đón thêm một vị khách nhân.
Ta trông giống như một con sói với đôi mắt lạnh lùng.
Những âm thanh không thể chịu đựng được phía trên ngày càng lớn hơn.
Càng phóng đãng.
Bọn hắn đến lúc lên đỉnh.
Ta sẽ giúp họ sớm đạt được hạnh phúc.
6.
Ta lấy lí do tưởng nhớ người thân, sai cung nữ đi chuyển tin. Lúc đi cũng bị giám sát, kiểm tra chặt chẽ.
Hoàng đế đã quên năm đó hắn ngự giá thân trinh, ta vì hắn quản lý lương thảo, dù phòng bị nghiêm ngặt tới đâu cũng bị ta truyền tin cho ca ca.
Dù sao, ta từ trước đến nay đều không viết mật tín.
Chỉ dựa vào ta cùng ca ca nhiều năm ăn ý, chỉ cần nhắc nhở hắn cẩn thận, hắn nhất định sẽ cho ta kinh hỉ không tưởng tượng được.
Chỉ là ta vô tình phái người đi, lại nghe được tin xấu.
“Ngươi nói cái gì? Ca ca bị thương?”
Cung nhân nhíu mày nói: “Thái tử mời thế tử, hai cậu cháu đánh cược, hai người luận bàn võ công, thế tử ngã xuống. Thái tử từ trước đã có lời không cho phép thái y cứu chữa. May là thế tử sức khỏe tốt, vượt qua được một kiếp.”
Thái tử? Tại sao?
Ta liền cầu kiến, đến gặp thái tử.
Thái tử vẫn như cũ, nhướng mày, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
“Cữu cữu đáp ứng, mẫu hậu cả việc này cũng muốn nhúng tay vào, không khỏi quản quá rộng rồi sao.”
Ta nhìn chàng trai trẻ với khuôn mặt xán lạn.
Thái tử không phải là người ôn hòa, thường xuyên gây chuyện thị phi, phụ hoàng sủng ái, khiến hắn hành xử không kiêng nể gì cả.
Thái tử đương nhiên cũng tham dự vào các sự kiện như làm nhục cung nhân, chiếm lấy đồng ruộng của bá tánh. Mỗi khi hắn gây chuyện, đều có ca ca ta đứng ra nhận tội giúp hắn, sau đó mới dạy bảo hắn.
Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng đây là lần đầu tiên hắn phạm tội, khi hắn chứng kiến người thân của mình bị trừng phạt thay, hắn sẽ cảm thấy tội lỗi và bất an. Từ đó sẽ chăm chỉ học tập, hiểu lễ nghĩa hơn.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn có lẽ chỉ học được một thứ, chính là mạng của cữu cữu không đáng giá.
Cũng đúng, hắn vốn dĩ không phải là nhi tử của ta, xưa nay ta thật không dám tin nhi tử lại không xem chúng ta là thân nhân.
Hoàng đế cũng hiếm khi cho phép ta gặp hắn, như thể sợ ta sẽ dạy ra một đứa con thân thiết với mình.
Thái tử thấy ta im lặng, cũng không quan tâm mà xoa xoa cổ, nói với vẻ mặt vô tư: “Mẫu hậu hãy quan tâm, quản lý hậu cung nhiều hơn. Hôm nay trong ngự hoa viên có hai phi tần không có mắt dám gây chuyện, chọc đến nhi thần, nhi thần đã phạt họ quỳ hối lỗi, không biết lúc này đã biết sai hay chưa, mẫu hậu hãy thay nhi thần đi xử lý.”
Nói xong cũng không hành lễ, cứ thế rời đi.
Ta tự giác ngăn cản.
Thái tử phạt quỳ phi tần chính là hai vị đang mang thai, hai người bụng đã lớn, bị Thái tử tùy ý tìm cái lý do để trừng phạt. Họ cùng nhau đi tản bộ trong ngự hoa viên, ngẫu nhiên gặp phải thái tử, liền bị bắt phạt quỳ.
Khi người của ta kêu họ đứng dậy, hai người đã lạnh đến phát run, thai tượng cũng không ổn định.
Ta yêu cầu họ sống trong cung điện của ta.
Ta muốn bảo vệ họ và những đứa trẻ trong bụng.
Mặc dù bản thân ta cũng sắp gặp nguy hiểm.
Quý phi chuẩn bị hãm hại, sắp xuống tay hãm hại Mạnh gia ta.
…
Ta đã chuẩn bị rất nhiều cho việc này.
Vào ngày này, khi ta được thiếp thân thái giám của hoàng đế đến mời, ta mặc trên mình bộ cung trang lộng lẫy. Bước vào đại điện, Hoàng đế nhìn ta, sững sờ trong giây lát.
Các đại thần trong đại sảnh đã lên tiếng thay mặt hắn, hét lên: “Mạnh gia phản nghịch, thiên lý bất dung! Tội đáng tru di cửu tộc! ”
Thanh âm mặc dù lớn, lại không giống giọng nói của một vị lão thần.
Ta lập tức nhận ra.
Kia là đệ đệ của quý phi, được phong làm Công Thuận Hầu.
7.
Tam đường hội thẩm, muốn làm thật lớn vụ việc lần này.
Hoàng đế ra lệnh cho kinh vệ đi tra xét Mạnh gia.
Nghe nói, có người trong nhà của ta chí công tố giác, nói rằng bất mãn đối với hành động của ca ca ta.
Hoàng đế đối xử lạnh nhạt. Ta bất bình căm hận nên quanh năm suốt tháng lập ý đồ mưu phản.
Hoàng đế tỏ ra vô cùng đau khổ, nói rõ hắn đối với mẫu tộc của ta luôn hậu đãi, lại bị cô phụ.
Ta quỳ thẳng trong chánh điện, lắng nghe nỗi hoài niệm của hoàng đế.
Thật muốn cười lạnh.
Đúng, năm đó triều đình còn nhỏ yếu, là Hoàng đế đã dốc hết sức chinh phạt, mới mở rộng lãnh thổ, chiếm lấy Trần quốc phì nhiêu màu mỡ, nuôi đất nước quốc thái dân an.
Tại sao hắn lại không nhớ rằng đằng sau sự hiếu chiến của mình, chính là Mạnh gia đã liều mạng chống lại sự phản đối của toàn triều, dùng lực lượng của toàn tộc để ủng hộ, hắn mới có thể đạt được thành công.
Chính cha ta, Mạnh thái phó, ông đã dạy ra bao nhân tài để cống hiến hết mình vì quốc khố và lương thực cho triều đình. Lo lắng đến mức đã hộc má/u mấy lần mới có thể duy trì được kế sinh nhai cho dân chúng để họ không cầm vũ khí nổi dậy.
Nhân tài của Mạnh gia giờ đây tàn lụi, không còn cách nào khác là phải để ca ca làm thế tử.
Đó là vì đường ca, đường đệ, rất nhiều người đã chết khi tham gia trận chiến.
Bây giờ hắn lại muốn tàn sát Mạnh gia vì công chúa Trần quốc.
Đây không phải là điều nực cười hay sao?
Trong buổi biểu diễn này của hoàng đế, ca ca ta được đưa đến. Chân huynh ấy đã bị thương trong trận đánh cược với thái tử lần trước, trên đùi kẹp một tấm ván gỗ. Có rất nhiều mau chảy ra trên tấm vải trắng.
Các hoạn quan bắt ca ca quỳ trong điện, tùy ý đá vào chân huynh ấy.
Ta nhìn thấy ca ca mình đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt đau đớn, liền hướng phía trước bò tới.
Đang muốn lên tiếng nói bọn họ không nên quá phận, lại bị ánh mắt của ca ca ngăn lại.
Lời đang muốn thốt ra bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, bên ngoài cung điện vang lên những âm thanh ồn ào, đó là binh lính đi tra xét đã trở lại.
“Mau cho bọn họ vào trong, để trẫm nhìn xem, Mạnh gia là như thế nào cô phụ sự tín nhiệm của trẫm!” Hoàng đế không kịp chờ đợi vội vàng nói.
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía ta, như thể muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của ta vậy.
Đáng tiếc, phải để hắn thất vọng rồi.
Sau khi nghe báo cáo của Thống lĩnh Kinh Vệ khiến nụ cười trên mặt hoàng đế hoàn toàn cứng lại.
“Bệ hạ, trong Mạnh phủ không có gì dị thường, đã đào ba thước đất cũng không thấy bất cứ dấu vết nào. Ngược lại là Hầu phủ bên cạnh, mọi người đều tận mắt nhìn thấy có người ta chạy ra khỏi phủ, mang theo vàng bạc và giấu hoàng bào quanh eo!”
Viên quan Hình Bộ còn nói: “Người giấu hoàng bào kia, nhất định là bị người phát giác, lúc này mới lặng lẽ chạy trốn. Còn muốn tố cáo Mạnh phủ, thần ngược lại là muốn tố cáo Hầu phủ.”
Người này là một viên quan trung lập, vô cùng trung thành với đất nước, không có khả năng nói dối.
Để thể hiện sự công bằng, trước đây hoàng đế đã cố tình không dùng người của mình.
Hiện tại tất cả đều đổ bể.
8.
Mạnh gia nhiều đời trung thành, càng chiếm được sự tín nhiệm của triều thần.
Đệ đệ của quý phi đứng ra tố cáo thế tử Mạnh gia, hắn trước kia là hoàng tử Trần quốc, hiện giờ tố cáo lại không bằng, không chứng. Mọi người cũng càng nghi ngờ hắn hơn.
Những năm qua, quý phi luôn được thịnh sủng, hoàng đế có bao nhiêu ưu ái dư nghiệt Trần quốc, mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Thường có rất nhiều tấu sớ vạch tội tỷ đệ quý phi lòng nhớ về cố quốc, bất trung bất nghĩa tràn đầy ngự án, nhưng những người dâng sớ lại từng người bị hoàng đế chỉ trích.
Công Thuận Hầu ban đầu làm việc còn có cố kỵ, nhưng sau đó, dưới sự bao che vô lý của hoàng đế, hắn càng trở nên vô pháp vô thiên, bất cứ điều khốn nạn gì cũng dám làm.
Còn Mạnh gia, mẫu tộc của hoàng hậu lại luôn khiên tốn, kính cẩn nghe theo hoàng đế.
Triều thần chỉ mong Thái tử có thể áp chế sự phách lối của huynh muội quý phi.
Nhưng bây giờ sau khi kiểm tra, mọi người mới biết rằng hóa ra Hầu phủ lại nuôi tư binh, ẩn giấu rất nhiều vàng bạc, thậm chí còn có vài chiếc hoàng bào.
Các cận thần đều trịnh trọng đứng dậy, không giống như khi đối với Mạnh gia, giữ thái độ chờ đợi xem xét mà ngay lập tức quỳ xuống, yêu cầu xử tu huynh muội quý phi.
Hoàng đế cố gắng nói thay Công Thuận Hậu: “Trần quốc hoàng tử, giữ lại vài kiện hoàng bào của cố quốc cũng là chuyện bình thường.”
Quả thực là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Giữ lại vàng bạc tất nhiên bình thường, nhưng hắn còn tập kết bộ hạ cũ của Trần quốc trong phủ, chỉ cần khoác lên long bào, liền có thể làm hoàng đế!
Còn bình thường?