Giấc Mộng Tan Vỡ - Chương 2
Cung nữ mà ta đã phái đi, đúng như dự đoán, nửa tháng sau đã mang theo một người trở lại.
“Nương Nương, đã lâu không gặp.” Giọng nói của người tới thô câm khó nghe, ở giữa miệng, tựa hồ bị cắt mất một đoạn đầu lưỡi.
Tim ta lỡ nhịp khi nhìn thấy điều đó, có một linh cảm mơ hồ về điều gì đó chẳng lành.
“Ngươi có phải là người phụ nữ năm xưa đỡ đẻ cho bản cung không?”
Bà lão ngẩng đầu, khuôn mặt như từng bị lửa đốt, thảm không nỡ nhìn, bà ta bình tĩnh đáp: “Hoàng hậu, đúng là lão nô.”
Ta bị bà ấy làm cho giật mình: “Ngươi…ca ca ta nói sẽ thiện đãi ngươi.”
Bà đỡ hồi đó của ta được ca ca ta đích thân chọn lựa từ bên ngoài vì lo lắng cho ta. Sau đó, huynh ấy cũng nói sẽ thiện đãi bà ấy.
Bà ấy cúi đầu, không để khuôn mặt đó làm ta sợ hãi mà chỉ nói: “Năm đó, trong nhà của lão nô bị giặc cướp tấn công, lão nô đã phải chịu đựng rất lâu, chính thế tử đã dẫn người đến giải cứu lão nô. ”
Bị giặc cướp tấn công?
Nếu đúng như những gì ta suy đoán, ta gần như đã đoán được nguồn gốc tai họa của bà ấy.
Ta siết chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu, móng tay đâm sâu vào da thịt, mùi máu tươi nồng nặc xâm chiếm.
Khi tâm trạng ổn định lại một chút, ta hỏi “Năm đó bản cung sinh hạ Hài nhi, nghe thấy ngươi nói hài tử rất bụ bẫm, so với hài tử bình thường thì lớn hơn, ngươi còn nhớ rõ sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú của ta, ta thấy lão nô chậm rãi trả lời.
“Nương nương ăn uống tốt, hoàng tử sinh ra nặng 7 cân. Sau bao vất vả, nương nương đã sinh ra một vị hoàng tử vô cùng khỏe mạnh.”
Tim ta chợt thắt lại.
“Vậy đứa trẻ đó có đặc điểm gì đặc biệt không?”
…
Lão nô nghi hoặc nhìn ta, một lúc sau gật đầu nói: “Hình như có.”
Lão nô gõ gõ đầu, rồi chợt nhớ ra, nói: “Tiểu hoàng tử có vết bớt hình con hổ to bằng ngón tay cái. Lúc đó lão nô còn nói với người. Người lúc đó tựa hồ quá mệt mỏi nghe không rõ, lão nô còn nói thêm vài lần.”
Có một vết bớt!
Những gì ta thấy trong giấc mơ là sự thật!
Đầu óc ta ong ong rung động.
Con ta, con của ta!
“Nương nương, nương nương?!”
Giọng nói của cung nữ vang bên tai ta, nhưng nó lại tựa hồ như ở rất xa.
Ta chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, toàn bộ máu trong cơ thể đều chảy ngược.
Trong đầu ta một lần lại một lần hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mộng.
Trong mộng Hoàng đế dã man, hững hờ cướp đoạt đi mạng sống của hài nhi bảo bối của ta.
Cái cổ, khuôn mặt của hài nhi đều tím xanh!
…
Ta bắt đầu cảm thấy khó thở.
“Hoàng hậu! Hãy buông người ra trước, mau buông người ra!”
Giọng cung nữ vang lên, ta nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Bên tai không biết là ai đang nói: “Mùi hương trên người hoàng hậu nương nương, rõ ràng là độc dược!”
“Cái gì? Ai dám ám hại nương nương?!”
Ai dám ám hại ta?
Ngoài hoàng đế cao quý và quý phi ra còn có thể là ai?
Bọn họ giết hại con ta, còn mong họ bỏ qua cho ta hay sao?
Khi ta nghĩ đến điều này, đầu óc đột nhiên trở nên sáng suốt!
Làm hại con ta!
Đúng!
Ta cào lên mặt đất, cắm những chiếc móng tay được chăm sóc tỉ mỉ xuống đó, không đau, không ngứa, tự đem bàn tay làm cho m/á/u me đầm đìa.
Hoàng đế! Quý phi!
4.
Năm nay là mùa đông ấm áp, ánh nắng làm tan đi băng tuyết.
Cung điện tràn ngập niềm vui.
Để mừng sinh nhật của quý phi, hoàng đế đã tự cho mình năm ngày nghỉ ngơi, không tảo triều.
Ta mặc trên người cung trang long trọng, mang đủ mặt mũi, đi ngự thư phòng yết kiến.
“Nương nương, Hoàng Thượng nói, ai cũng không gặp.”
Ta không nhúc nhích, ma ma và thái giám cường tráng bên cạnh ta bước tới.
Cưỡng ép mở cửa.
Tiếng cười nói bên trong vang đến tai ta.
Ta bước từng bước vào cung điện, cảm nhận được sự lạnh lẽo của những bông tuyết.
Sự hòa hợp trong đó lập tức biến mất, nụ cười trên khuôn mặt của họ trở nên cứng đờ.
Hoàng đế, quý phi, thái tử.
Gia đình ba người chỉnh tề, cười cười nói nói.
Đến bây giờ ta mới nhận ra Cảnh Hành quả thực có mấy phần giống quý phi.
Tình cảm của bọn họ thật tốt, vô cùng thân thiết.
Khi ta bước vào cửa, quý phi được vây quanh, ngồi thẳng lưng trên bàn, tay cầm một cuốn sách.
Cảnh Hành đang bưng trà cho nàng ta, nàng ta vui vẻ cười sang sảng, mặt mày tất cả đều là yêu thương.
Ta nhìn cảnh này, cảnh tượng chướng mắt này.
Gần như muốn cười lớn!
Bầu không khí căng thẳng kéo dài không lâu, hoàng đế lấy lại tỉnh táo, nói:
“Hoàng hậu, sao nàng dám tự ý xông vào đây? Thật là làm càn!”
Ta nhếch khóe miệng: “Thiếp không tiến vào thì làm sao biết được hài tử của mình lại thân thiết, hòa hợp với quý phi như vậy, tựa như mẫu tử ruột thịt?”
Hoàng đế tựa hồ đuối lý, mặt tái đi, Thái tử thì tỏ vẻ bối rối. …
Quý phi nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, sao muội dám tự xưng mẫu tử với Thái tử được cơ chứ. Chẳng qua vừa rồi muội thay Thái Tử giải quyết bài tập, bệ hạ nhất quyết muốn Thái tử cảm ơn muội, làm muội hoảng sợ một trận.”
“Có đúng không? Bản cung không hề thấy ngươi bất an, thậm chí còn tự cho mình là trưởng bối, ngồi ngay ngắn bất động.”
Quý phi đứng dậy, cúi đầu rồi lập tức khóc lóc xin lỗi.
Thái tử không tỏ thái độ, hoàng đế không khỏi đứng ngồi không yên: “Quý phi còn trẻ, còn non nớt, thân phận lại khác biệt, nàng gay gắt với nàng ấy như vậy làm gì?”
Vừa nói hắn vừa đỡ quý phi đứng dậy, sau đó trừng mắt nhìn ta nói: “Ta cũng muốn hỏi tội nàng, đường đường là chủ hậu cung, vậy mà làm trái lệnh xông vào ngự thư phòng, nàng có biết tội của mình hay không?”
Luôn là như vậy, hắn đem quý phi xem như trân bảo, nàng ta chịu chút ủy khuất liền giống như trời sập.
“Thật kỳ lạ, quý phi vốn xuất thân là một công chúa, tại sao ngay từ đầu bệ hạ còn phá hủy quê hương của nàng ta? Ngài trực tiếp ở rể Trần quốc, làm phò mã, chẳng phải càng dễ dàng phủng nàng ta lên tận trời hay sao?
Hôm nay lại để nàng ta phải ăn nhờ ở đậu, há không ủy khuất!”
…
Hoàng đế nổi giận: “Người tới, đem hoàng hậu áp tới cửa cung, vả miệng hai mươi cái, dạy nàng quy củ!”
Bị ta nói thẳng chọc trúng nỗi đâu, hoàng đế vội vã hô: “Nguyệt Thụy, đừng khóc, trẫm sẽ không để nàng ta có cơ hội để làm nàng buồn nữa, đừng tức giận, sẽ làm hại sức khỏe của nàng.”
Xem ra, thời điểm mà Lâm quý phi nhớ tới gia quốc mà thương tâm, hoàng đế có vẻ càng muốn trở thành phò mã của Trần quốc hơn.
Nếu như Hoàng đế gặp được quý phi tại thời điểm trước khi diệt Trần quốc.
Có lẽ còn có thể tạo nên một chuyện tình cảm động.
Ta ôm lấy mặt thái tử cho đến khi bị lính canh bắt đi cũng không thay đổi động tác.
Thái tử, quý phi đều gục đầu xuống.
Đôi mắt của người phụ nữ yếu đuối lóe lên, như đang suy nghĩ.
5.
Sau khi bị xử phạt, hoàng đế ra lệnh giam ta trong cung điện.
Ta không được phép ra ngoài.
Sau khi hạ lệnh, hoàng đế nghiêm túc nhìn ngự án, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Quý phi nhẹ nhàng đi vòng quanh và xoa xoa những nếp nhăn giữa lông mày của hoàng đế.
“Bệ hạ, chàng đang lo lắng chuyện gì?”
Hoàng đế và quý phi áp mặt vào nhau, cùng chạm mái tóc, vành tai.
Trầm ngâm một lát, hắn mới nói: “Hoàng hậu… không biết chuyện gì đã xảy ra?”
Quý phi tựa hồ không nghe rõ, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng nói cái gì?”
Hoàng đế lặp lại một lần, nói: “Làm sao nàng ta vẫn chưa phát điên? Liều thuốc chưa đủ sao? ”
Quý phi nhẹ nhàng “ân” một tiếng, giọng nói bình tĩnh: “Theo sự tính toán, hẳn là ngày mai hoàng hậu sẽ mất đi thần trí, thiếp muốn Hành nhi có thể nhận được sự chăm sóc tốt hơn, nhưng có lẽ vì Hành nhi đã lâu không đến chỗ của nàng ta, để nàng ta nhận ra cái gì đó.”
…
Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng: “Hành Nhi là con của nàng, nó chịu gọi tiện nhân kia một tiếng mẫu hậu đã là phúc khí của nàng ta rồi, nàng ta còn không biết hài lòng! ”
Quý phi cười khúc khích.
“Bệ hạ tại sao phải tức giận? Nàng ta đã muốn tìm cái ch/ết, chúng ta cũng không cần niệm tình cũ làm gì nên. Hôm trước Hành nhi còn hỏi thiếp, đến khi nào mới có thể quanh minh chính đại gọi thiếp một tiếng mẫu thân. ”
“Nhưng mà, Mạnh thái phó bên kia……” Hoàng đế nhớ tới lão sư của mình, ngôn ngữ kiêng kị.
“Mặc dù Mạnh thái phó là phụ thân của tiện nhân kia, nhưng ông ta không có binh quyền, căn bản không bảo vệ nổi nàng ta. Hoàng đệ cùng Thế tử Mạnh thái phó có giao hảo, đến lúc chàng có thể gán một tội danh cho Mạnh thái phó, đến lúc đó chàng có thể diệt trừ cả Mạnh gia.”
“Năm đó Trần quốc xảy ra binh biến, chỉ là một kiện áo bào màu vàng, cũng đủ xét tội tru di cửu tộc. Bệ hạ nếu như bỏ được, liền bắt chước năm đó, phiền nhiễu không phải sẽ lập tức tan thành mây khói?”
Hoàng đế nghe vậy không khỏi hô vài lần: “Tốt, tốt, tốt!”
“Mấy năm gần đây, tên tiểu nhân Mạnh Tranh đó thỉnh thoảng đều dựa vào công lao của mình, thường tiến cung can gián, bám lấy nàng không thả, trẫm đã phiền chán hắn từ lâu lắm rồi. Không phải hắn đã nói huyết thống của vong quốc chắc chắn sẽ bất trung hay sao? Trẫm muốn xem khi muội muội của hắn bị phế, hắn sẽ có biểu tình như thế nào!”
“Khi thời cơ đến, hãy để hắn nhìn nàng ta chết. Hoàng hậu bị phế truất sẽ chết trong vòng tay hắn.”