Giấc Mộng Tan Vỡ - Chương 1
1.
Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy con ta đã chết vào đêm tuyết ngày thứ hai khi nó vừa được sinh ra.
Bị chính tay hoàng thượng bóp chết.
Sau khi thức dậy, ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Cung nữ hầu hạ ta nhẹ nhàng hỏi ta thế nào, có muốn mời thái y đến xem không.
Muội ấy cẩn thận dùng khăn tay lau khóe mắt ta, lúc này ta nhận ra rằng mình đã rơi nước mắt.
Ta nắm chặt tay muội ấy, nhỏ giọng dặn dò.
Ánh mắt muội ấy lóe lên, nhận lệnh rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng muội ấy, đôi mắt trong giây lát trống rỗng.
Một lúc sau, ta mới bình tĩnh lại, đang định gọi người hầu hạ ta tắm rửa, thay y phục, thì ngoài cửa chuyền đến tiếng ồn.
“Nương nương, Hoàng thượng tới rồi!”
Ta nhìn về phía cửa cung điện, quả nhiên nhìn thấy hoàng đế mặc long bào giận dữ đi tới, không thèm để ý đến bộ dạng nhếch nhác của ta, vừa đến đã bắt đầu mắng chửi.
“Hoàng hậu! Nàng đã nuôi dạy thái tử như thế nào vậy!”
Ta vén chăn lên, thỉnh an xong mới hỏi: “Cảnh Hành lại xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng đế sắc mặt khó coi, như muốn quất roi vào người trước mặt vậy, hừ lạnh một tiếng: “Ta bảo hắn ngâm thơ, việc đơn giản như vậy, hắn lại do dự không làm được gì!”
“Trẫm thấy nàng đã bị quyền lực làm mờ mắt rồi, đến nỗi con mình cũng không lo nữa!”
Trước đây khi hoàng thượng nói lời này, ta sẽ hoảng sợ, lập tức xin lỗi hắn, cũng gọi Cảnh Hành đến trước mặt hắn mắng một trận, để tránh việc hắn tức giận mà phạt nó quá nghiêm khắc.
Dù sao, từ khi quý phi vào cung thì cả lục cung đều bị lu mờ.
Người trong cung đồn rằng, nếu không phải quý phi không thể sinh con, vị trí thái tử của Cảnh Hành sẽ gặp nguy hiểm.
Ta vì bảo vệ Cảnh Hành, thay nó gánh lấy tất cả những hình phạt.
Kết quả là ta ngày ngày phải đóng cửa chép kinh đọc sách, mỗi ngày đều gửi sách bút đến Đông Cung để dạy Cảnh Hành.
Hoàng đế nhân cơ hội này lấy cớ ta không biết quản lý, đem quyền lực trong tay ta giao cho quý phi.
Bằng cách này, mặc dù quý phi là công chúa mất nước không thể trở thành hoàng hậu, nhưng trên thực tế lại chẳng khác gì hoàng hậu.
Thậm chí càng quang minh chính đại hơn nhiều.
Nhưng….
Giấc mơ đó, giấc mơ đó!
Giấc mơ đó chân thực đến mức ta không muốn tin, nhưng lúc này ta lại không tự chủ được, nói không được một câu nào để bảo vệ con mình.
Ta nằm trên mặt đất, không gây ra tiếng động nào.
Nhưng hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, chỉ cần hắn nói một lời, ta liền phải tuân theo sự sắp xếp của hắn.
Thấy ta im lặng, hoàng đế đợi một lúc, có vẻ không kiên nhẫn, xắn tay áo lên nói: “Ngươi nên chú ý hơn đến việc học tập của Cảnh Hành.”
“Về phần cung vụ trong tay ngươi, trẫm giao cho quý phi thay ngươi lo liệu.”
Hắn hời hợt, dễ dàng quyết định quyền hành của ta.
“Nếu không phải Cảnh Hành ngoan ngoãn nghe lời, luôn khuyên trẫm ngươi là người tốt, trẫm sớm đã phế ngươi rồi!”
Hoàng đế vừa nhìn ta vừa nói, như thể có thể có thể nhìn thấu toàn bộ cơ thể ta.
Ta cụp mắt xuống.
Năm đó hoàng đế vì quý phi, muốn phế bỏ hậu vị của ta, lập người trong lòng hắn làm hoàng hậu, là ta đột ngột mang thai, khiến hắn không thể buộc tội ta “không thể hoàn thành trách nhiệm sinh con nối dõi cho hoàng tộc”.
Sau đó, ta chán nản, toàn tâm toàn ý chăm sóc Cảnh Hành, không còn muốn quan tâm đến hoàng đế nữa.
Giờ đây, Cảnh Hành đã là người quan trọng nhất đối với ta, tỉ mỉ chăm sóc nó bao năm qua.
Cảnh Hành cũng rất hiếu thảo, nhiều lần lên tiếng bênh vực ta trước mặt hoàng đế, bảo vệ tôn nghiêm của ta.
Chúng ta mẫu từ tử hiếu.
Nếu những điều này là thật thì tốt biết mấy.
2.
Nhìn hoàng đế, sau đó ta liền đem phượng ấn giao lại cho cung nữ bên cạnh hắn.
Kỳ thật thời gian ta trưởng quản phượng ấn cũng không lâu, không đến ba tháng, nhưng tất cả người của quý phi đều bị ta đổi mới một lần.
Có lẽ vì sốt ruột nên nàng ta mới tìm lý do xin hoàng đế thu hồi lại quyền lực của ta.
Khi ta chỉnh lý lại các cung phi, hoàng đế mới biết trong cung có hai phi tần đang mang long chủng.
“Hoàng Thượng anh minh thần võ, được trời phù hộ, nhất định sẽ có thêm hoàng tử.”
Ta chúc mừng như vậy, nhưng khuôn mặt của hắn lại không hề vui vẻ.
Điều này thật bất thường.
Từ khi Cảnh Hành được sinh ra, hoàng đế đã không có thêm bất kỳ người con nào. Vì chuyện này, hắn đã mấy lần mắng ta, còn thể hiện ra rằng hắn rất mong muốn có thêm con cái.
Bây giờ các phi tần quả thực có thai, hắn lại không vui?
…
Cảm nhận được sự nghi ngờ của ta, hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu hai vị Phi tần đã mang thai, sao nàng không nói?”
“Thần thiếp từng phái người thông truyền đến bệ hạ ” Ta trả lời, sau đó lại nói thêm “Các vị phi tần đều mang long thai, thai nhi lại không quá ổn định, cần tĩnh dưỡng.”
Nghe ta nói, bản thân hắn cũng không rõ những chuyện này, sắc mặt âm trầm.
Ta đem bản ghi chép lại thai tượng của hai vị phi tần đưa cho hoàng đế, hắn nhìn một cách qua loa rồi nhanh chóng nói: “Hãy sắp xếp để quý phi chăm sóc các nàng ấy đi.”
Ta nói nhỏ: “Quý phi không có kinh nghiệm, sao có thể chiếu cố tốt các nàng? Không bằng để thiếp.”
Hoàng đế buột miệng nói: “Quý phi sao lại không có kinh nghiệm?”
Những lời này vừa thốt ra, khiến ta đột nhiên nhìn về phía hắn.
Quý phi có kinh nghiệm? Nàng ta đã từng mang thai? Nhưng mà năm đó sau khi nàng ta nhập cung, được thái y chẩn mạch, nói cơ thể nàng ta không thể sinh dục!
Không phải như vậy thì làm sao nàng ta chỉ có thể làm quý phi?!
Ta nắm chặt tay, tim đập nhanh hơn.
Những suy nghĩ ẩn giấu trong lòng gần như muốn phá kén mà ra!
Hoàng đế bình tĩnh, ta khó hiểu nhìn qua, hắn lại như không có chuyện gì nói: “Hồi đó quý phi đã từng chiếu cố nàng, chẳng phải nàng cũng bình an sinh nở hay sao?”
“Khụ, nếu như nàng không yên lòng, liền tự mình chiếu cố đi.”
Ta không biết là vui vẻ hay là mất mác cụp ánh mắt xuống.
Lúc ta gục đầu xuống , cũng không nhìn thấy, Hoàng đế tựa hồ liếc nhìn ta.
Hắn nói: “Nàng không cần quản các nàng ấy, hãy cố gắng dạy dỗ Cảnh Hành đi, dạy hắn thi thư, ta có thời gian sẽ tới lớp của hắn khảo bài.”
Ta thấp giọng đáp ứng.
Mỗi lần hắn đến, chỉ cùng ta nói về chuyện của nhi tử, về công khóa của nó.
Nhưng chưa từng một lần thật sự ra tay phạt Cảnh Hành.
Ta vẫn nghĩ, là do ta đem hết toàn lực che chở, bảo vệ nhi tử.
……
Ta ném bỏ tự tôn hướng Hoàng đế cầu xin, hướng quý phi cúi đầu, điệu thấp.
Khắp nơi nhượng bộ, thậm chí cả thái giám cung Phượng Minh của quý phi cũng có thể đứng thẳng eo nói chuyện cùng ta, chỉ vào cửa cung của ta nhổ nước bọt.
Ta cứ luôn sống trong nơm nớp lo sợ.
Vì Cảnh Hành, vì tương lai của nó, ta có thể nhẫn nhịn tất cả.
Chỉ là nhi tử……đứa bé trong giấc mộng của ta, nó….!
Ta muốn phủ nhận, nói với mình đây không phải là thật
Nhưng thái độ của hoàng đế, lại khiến cho ta không thể ngăn được nghi ngờ.
Quý phi thật sự không phải là không thể sinh dục.
Nếu như nàng có hài tử, Hoàng đế lại đối với nàng ta trăm nghe ngàn thuận, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Ý nghĩ như vậy quanh quẩn trong đầu ta, không cách nào xóa đi.
Ta trầm mặc hồi lâu, bị những ý nghĩ như vậy giày vò đến gần như phát điên!
Ta nhất định phải làm cái gì đó, chứng minh một chút……
Ta nhìn về phía hoàng đế, có lẽ do sắc mặt ta đột nhiên trở nên tái nhợt, méo mó.
Hoàng đế lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Nàng sao vậy?”
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, nói: “Cảnh Hành cũng đã lớn như vậy rồi, Bệ hạ, thần thiếp còn chưa từng được tự tay ôm nó.
Nhắc tới nhi tử, giọng nói của hắn liền dịu dàng:” Trẫm ôm qua, năm đó, là chính tay trẫm nuôi nó lớn.”
Thấy hoàng đế lại muốn bắt đầu giải thích, ban đầu vì không hài lòng với nhân phẩm của ta, nên không cho phép ta chăm sóc hài tử, đợi đến khi trưởng thành mới dám đưa đến bên cạnh ta.
Ta giật nhẹ khóe miệng, không để hắn tiếp tục nói: “Thần thiếp nhớ khi Cảnh Hành được sinh ra, bà đỡ có nói sau lưng nó có vết bớt, giống như một con hổ nhỏ, thần thiếp còn chưa từng nhìn qua, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.”
“Thần thiếp muốn gọi Cảnh Hành đến đây để xem một chút.”
“Cái gì?” Hoàng đế tựa hồ không nghe rõ.
Nhưng ta thấy rõ ràng, thời điểm ta vừa nói xong, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt của hắn bỗng nhiên tái nhợt!
Rõ ràng vì sự xuất hiện của Hoàng Đế mà cung điện được sưởi đến ấm áp, giờ phút này lại lạnh đến thấu xương!
3.
Hoàng đế nói, ta nhìn lầm rồi.
Nhưng năm mà Cảnh Hành ra đời, bà đỡ canh giữ bên cạnh ta, lập tức ôm đứa bé vào lòng, mới phát hiện trên người Cảnh Hành có vết bớt.
Ánh mắt của hắn nhìn ta, một khắc kia, tia sát ý lạnh lùng chợt lướt qua.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn lại dịu giọng, quàng tay qua vai ta, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành.
Hắn nhắc lại từng chi tiết thời thơ ấu của Cảnh Hành, tình yêu và sự hoài niệm không hề giả dối.
Hôm nay hắn còn chưa làm xong việc đã rời đi, cũng không hề làm phiền ta.
Nhưng lại làm rung chuyển cả thế giới của ta.
Những chi tiết hắn kể đã làm ta càng hiểu rõ hơn về Cảnh Hành khi còn nhỏ.
Sau khi hoàng đế đi rồi, ta cũng không gọi Cảnh Hành tới ngay, cũng không lấy sách, suốt đêm lo lắng dạy dỗ nhi tử.
Ta lặng lẽ chờ đợi trong cung điện, chờ đợi câu trả lời.