Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi! - Chương 4
“Bây giờ mày đang ở Thượng Hải, tự lượng sức mình đi.”
Tôi lùi về sau vài bước: “Đúng, đây là địa bàn của anh, quả thực tôi không có cơ hội thắng.”
“Nhưng tôi có vài lời muốn nói rõ với anh.”
“Rốt cuộc mẹ tôi chết ra sao?”
Bàn tay cầm thuốc lá của hắn ta đanh lại thấy rõ.
Suy nghĩ của tôi càng thêm thấu đáo.
“Hồ Nhất Lỗi. Trước đây tôi và anh không được coi là quen biết, nhưng tại sao anh luôn ôm lòng thù địch với tôi? Chắc không chỉ vì Phó Thần Nhan thích tôi đâu nhỉ?”
“Năm xưa, không lâu sau khi mẹ tôi mất tích, Phương Kiến Quốc đã ly hôn với vợ chính thức. Bên ngoài chỉ nói tình cảm vợ chồng Phương Kiến Quốc tan vỡ vì bồ nhí, vợ chính thức dẫn theo con trai đi bước nữa, con trai thậm chí còn sửa cả tên.”
“Mọi thứ nghe có vẻ hợp lý, nhưng thay đổi góc nhìn ngẫm lại. Người đàn ông sĩ diện như Phương Kiến Quốc, người có thể tức đến nhập viện vì tôi đi tiếp rượu, tại sao lại bình tĩnh trước cách làm quyết liệt của vợ chính thức đến vậy?”
“Tôi đoán ông ta đang dùng cách nào bao che cho người nào đó đây.”
“Chuyển sang anh nhé. Anh chưa từng dám theo đuổi Phó Thần Nhan trước khi cha Phó Thần Nhan qua đời.”
“Rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?”
“Đó là vì người biết sự thật ngoài Phương Kiến Quốc, anh và mẹ anh thì còn có cha Phó Thần Nhan, đúng chứ?”
“Tôi đoán, anh trả thù mẹ tôi. Sau đó, để bảo vệ anh nên mẹ anh và Phương Kiến Quốc mới ly hôn rồi đi bước nữa.”
Cha Phó Thần Nhan ra mặt, Phương Kiến Quốc mới nhận lại tôi.
… Một mặt do đuối lý, mặt khác do sợ hãi.
“Về sau, anh theo đuổi Phó Thần Nhan, còn thúc giục công ty cha dượng thu mua công thương nghiệp Phó Thị, một mặt để thử xem nhà họ Phó có bằng chứng hay không, mặt khác là để nhà họ Phó im lặng mãi mãi, phải không?”
Tôi nói đến đây, tay anh ta đã run đến nỗi không kẹp nổi điếu thuốc.
“Mẹ mày chính là một con điếm.” Hắn ta hung tợn: “Mẹ tao mắng bà ta, bà ta còn dám tranh luận.”
“Mẹ tao chỉ đẩy bà ta một cái, bà ta đã lăn xuống cầu thang. Chuyện này trách sao được người khác?”
Lồng ngực tôi căng ra, vị ngọt tanh dâng lên trong miệng.
Thực ra tôi không có bằng chứng, mọi chuyện chỉ là phô trương ra vẻ.
Tôi chỉ nói với Phương Kiến Quốc rằng mình đã điều tra ra hung thủ hại mẹ tôi là ai, thế thôi.
Phản ứng của hắn ta đã nói lên tất cả.
Phải biết rằng vụ án của mẹ tôi mãi chưa được giải quyết xong, bên ngoài cũng chỉ nói là mất tích.
Tôi nói mẹ tôi chết rồi, hắnta lại không hề phản biện, thậm chí không có vẻ ngạc nhiên gì.
Trên mặt chỉ còn sự sợ hãi.
“Hứa Phỉ cũng là người cậu tìm tới nhỉ? Cậu biết Phó Thần Nhan tới gặp tôi thì cuống cuồng lên, sợ cô ấy ở bên tôi rồi sẽ nói ra chuyện gì đó gây bất lợi cho cậu, đúng không?”
Gương mặt tôi sa sầm, cất bước chầm chậm đi về phía cậu ta: “Hồ Nhất Lỗi, nếu cậu sợ thật thì phải đối xử tử tế với cô ấy, chứ không phải lấy danh nghĩa yêu cô ấy để che giấu những thứ bẩn thỉu này!”
Hắn ta chợt cười: “Che giấu? Đàm Nhất Duy, mày vẫn chưa biết nhỉ? Mẹ tao mất rồi, ngay năm ngoái, vì ung thư.”
“Tiếc quá, giờ là xã hội pháp trị, không đặt nặng việc nợ mẹ con trả, nên tao chẳng sợ gì.”
“Còn nữa, ban đầu tao tiếp cận Phó Thần Nhan là để thử thật.”
“Nhưng bây giờ tao đã yêu cô ấy. Tao có dính dáng gì đến những người phụ nữ khác cũng chỉ là thú vui lúc nhàm chá…”
Không đợi cậu ta nói hết lời, tôi đã tung một cú đấm tới.
Vì Phó Thần Nhan, càng nhiều hơn là vì mẹ tôi.
Xương mũi hắn ta cứng hơn tưởng tượng, tôi đấm vài cú, mũi mới chảy máu.
Tay phải hắn ta thiếu nhanh nhẹn, nắm tay cũng không có sức, đánh tôi như gãi ngứa.
Hắn ta cầm điện thoại chực gọi người, lại bị tôi quăng qua vai ngã lộn cổ xuống.
Tôi giẫm chặt cổ tay hắn ta, hắn ta bị đau đến nỗi tru tréo ra sau tôi: “Nhan Nhan, Nhan Nhan!”
Phó Thần Nhan cầm một túi rác cực lớn, đứng ở bóng tối hắt từ cổng, không biết đã chứng kiến bao lâu.
13.
Nghe thấy Hồ Nhất Lỗi bị đau đến la lớn, cô ấy đi tới đẩy tôi: “Đàm Nhất Duy, anh dừng tay đi.”
Hồ Nhất Lỗi nhanh chóng bò dậy, muốn tới nắm tay cô ấy.
Cô ấy hất thẳng ra, sau đó ném túi đựng rác vào hắn ta.
Một chiếc váy cưới bị cắt nát vụn lộ ra từ trong.
“Hồ Nhất Lỗi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Chúng ta đã chia tay, anh có quấn lấy nữa cũng vô ích.”
Hồ Nhất Lỗi liếc nhìn váy cưới, đôi mắt chợt đỏ ửng.
“Anh đã hạ mình xin lỗi đến vậy rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
“Được được được, anh biết rồi, do thằng oắt Đàm Nhất Duy này đúng không? Em có tin một cú điện thoại của anh đủ khiến nó mãi mãi không ra khỏi được Thượng Hải không?”
Tôi bị chọc tức đến bật cười: “Hồ Nhất Lỗi, mày khinh thường ai vậy? Tao mà sợ chết thì đã không tới.”
“Chỉ cần còn một hơi thở, tao cũng nhất định phải đưa cô ấy đi.”
“Trước đây, tao là hạng rác rưởi, luôn thấy mình không xứng, nhưng bây giờ xem ra mày còn không xứng hơn.”
Phó Thần Nhan đi tới, cầm lấy tay tôi.
Cô ấy quay mặt lại, bình tĩnh nói với Hồ Nhất Lỗi: “Quả thực cha tôi có để lại bằng chứng.”
“Trước đây, Phương Kiến Quốc từng viết một lá thư cho cha tôi, thú thật mọi chuyện trong thư.”
“Mặc dù hiện giờ mẹ anh đã qua đời, nhưng nếu lá thư này được đưa ra ánh sáng, anh đoán xem bên chịu tổn thất lớn nhất là bên nào?”
“Gia nghiệp của cha dượng anh đồ sộ, nhưng muốn thừa kế gia nghiệp của ông ấy đâu dễ đến vậy nhỉ?”
“Càng miễn bàn tới việc ông ấy còn một cô con gái. Tuy đó là em gái trên danh nghĩa của anh nhưng hai người lại không có quan hệ huyết thống.”
“Nghe nói cô nàng này thích anh lắm. Điều ấy càng khiến cha dượng anh đề phòng anh như đề phòng cướp.”
Vẻ mặt Hồ Nhất Lỗi khó coi tới tột độ. Hắn ta nắm chặt tay, cuối cùng bàn tay vẫn mất sức buông thõng.
Thế nhưng, đối diện với Phó Thần Nhan mắt nhìn vô cảm, hắn ta lại không nói được lời nào.
Mãi lâu sau, hắn ta mới tuyệt vọng hỏi: “Vì em, anh có thể từ bỏ cả gia sản và danh phận.”
“Nhưng bây giờ em thế mà lại muốn đe dọa anh vì thằng đó?”
“Nó là cái thá gì? Nó cho được em gì? Nó xứng sao??”
Lỗi sai ngớ ngẩn nhất của tôi trước đây chính là quên rằng trong tình cảm, không có gì gọi là thân phận xứng hay không xứng.
Vì vậy, tôi cắt ngang lời hắn ta: “Sao mày không tự hỏi xem bản thân có xứng đáng với tình cảm thật lòng của cô ấy hay không?”
Hắn ta đứng ngơ ngác tại chỗ, không đáp lời tôi, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm vào Phó Thần Nhan: “Nhưng anh thật lòng với em mà. Hồi cha em mới qua đời, anh luôn ở cạnh bên em mà.”
Phó Thần Nhan cười khẽ: “Vậy anh biết nỗi đau nào là lớn nhất không?”
“Chính là người mình từng thật lòng đối đãi quay ra đâm sau lưng mình.”
“Giờ nói những lời này cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.”
Nói xong, cô ấy khoác tay tôi: “Đi thôi.”
14.
Đó là lần cuối chúng tôi gặp Hồ Nhất Lỗi.
Sau đó, Phương Kiến Quốc lại bị xuất huyết não, đã là lần thứ ba.
Bác sĩ nói với tuổi tác của ông ta bây giờ, lần bệnh này khá nguy hiểm.
Thư ký của ông ta tới tìm tôi, nói rằng lúc hấp hối, ông ta từng dặn muốn cho tôi thừa kế tài sản.
Tôi trêu ghẹo: Chẳng phải ông ta đã cắt đứt quan hệ với tôi sao?
Thư ký chuyển hết mọi giấy tờ cần ký tên lên: “Nhưng cậu là máu mủ duy nhất của ông ấy.”
Ý là sao?
Tôi và Phó Thần Nhan liếc nhau.
Không phải ông ta vẫn còn một đứa con trai với vợ chính thức là Hồ Nhất Lỗi sao?
Dường như thư ký nhìn ra tâm tư của tôi: “Sếp Phương cử tôi đi điều tra, phát hiện Hồ Nhất Lỗi không phải con trai ruột của sếp Phương.”
“Hồi mới kết hôn, sự nghiệp sếp Phương đang đà đi lên, thường xuyên đến nơi khác khảo sát, vậy nên…”
Vậy nên người vợ chính thức này vốn không chung thủy trong hôn nhân.
Xem ra đã tìm ra nguyên nhân của lần xuất huyết não nghiêm trọng này của Phương Kiến Quốc rồi.
Quả đúng là mỉa mai mà.
Phương Kiến Quốc dốc cạn ruột gan bảo vệ đứa con trai này, kết quả lại là con của người khác, đồng thời là lưỡi dao sắc lẹm gián tiếp đòi mạng ông ta.
Khi ruồng bỏ tôi và mẹ tôi, chắc hẳn ông ta chưa từng nghĩ đến việc viên đạn mình từng bắn ra, gây tổn thương sâu đến cùng tận cho người khác sẽ ghim thẳng vào trán mình vào vài chục năm sau.
Nhân quả luân hồi, báo ứng khó tránh.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi quan sát thư ký trước mắt, càng nhìn càng thấy quen.
Hứa Phỉ từng tìm tới tôi giống bà ấy 70-80%.
“Thì ra cô là…”
Bà ấy cười khẽ: “Mặc dù tôi sớm đã ly hôn với ông Hồ chồng cũ nhưng tôi vẫn tuyệt đối không chấp nhận việc con gái mình ở bên một người như Hồ Nhất Lỗi.”
“Sợ là cha nó không cưỡng lại nổi lời năn nỉ ỉ ôi của nó, chi bằng tôi làm cho trọn vẹn chút, để cậu ta trắng tay luôn.”
Xem ra, năng lực của bà ấy mạnh hơn tôi nhiều lắm.
Tôi không khỏi tra hỏi: “Vậy cô biết mẹ cháu… Cháu từng nhờ rất nhiều người trong giới nhưng vẫn chưa tìm thấy. Phương Kiến Quốc có từng nhắc đến không?”
Bà ấy dừng bước, nhìn thẳng vào tôi.
“Bây giờ cậu đã chịu tha thứ cho bà ấy chưa?”
Ngay sau đó, bà ấy đặt một chùm chìa khóa lên trước mắt tôi.
“Trước đây, bà ấy bị mẹ Hồ Nhất Lỗi đẩy ngã cầu thang, đầu va đập. Bác sĩ nói khả năng bà ấy vẫn chưa tỉnh.”
“Cuối cùng, Phương Kiến Quốc còn chút lương tâm, sợ bên Hồ Nhất Lỗi quyết chèn ép bà ấy tới chết nên dùng kế chuyển bà ấy tới một bệnh viện tư nhân, thông báo với bên ngoài rằng bà ấy chết não.”
“Nhưng trên thực tế, bà ấy chỉ mất trí nhớ.”
“Về sau, ông Phó biết tôi ly hôn nên liên hệ với tôi, nhờ tôi giúp chuyện này.”
“Bà ấy đã quên Phương Kiến Quốc, cũng quên cả cậu. Nếu cậu không chịu tha thứ cho bà ấy thì đừng đến quấy rầy bà ấy nữa.”
“Nếu cậu có thể thông cảm cho sự khó xử của bà ấy lúc trước, thì hãy dẫn theo bạn gái cậu về quê thăm cô ấy đi.”
15.
Tôi không về quê được mười mấy năm rồi.
Trước khi về, lòng tôi bồn chồn đến lạ.
Vẫn là Phó Thần Nhan mua vé trước, có phần ép buộc lôi tôi về.
Cô ấy nói rằng tôi hiện tại giống cô ấy trước đây.
Cuối cùng, câu nói khiến cô ấy gom đủ dũng cảm đi tìm tôi chính là “Đừng để đời này còn gì hối tiếc”.
Nhiều nơi trong thị trấn đã thay đổi.
Những căn nhà cấp bốn và đường nhỏ quanh co rẽ nhánh đã biến mất, trung tâm thị trấn có thêm một siêu thị lớn.
Vô số người giao đồ ăn đi xe đạp điện băng qua đường lớn ngõ nhỏ.
Tôi hỏi đường một người trong số đó.
Nhà tôi vẫn ở địa chỉ cũ, điều khác biệt duy nhất chính là nhà và sân đã được cải tạo lại.
Tôi căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi, viền mắt cũng căng xót khó chịu.
Phó Thần Nhan vỗ về mu bàn tay tôi, đi tới mở cổng ra.
Mẹ tôi đang quay lưng về phía tôi, rắc gạo kê xuống máng cho gà ăn.
Mặt trời chiều đã ngả về Tây bao nhiêu lần rồi?
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng trở về.
Mọi thứ bắt đầu từ chính nơi đây. Lúc này, tôi cũng về lại nơi chốn xưa.
Chỉ khác ở chỗ, tôi rốt cuộc cũng đủ dũng cảm tìm về người tôi yêu thương.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
“Con dẫn bạn gái về thăm mẹ.”
-HẾT-