Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi! - Chương 2
Hắn ta đứng bật dậy, vươn tay trái túm cổ áo tôi: “CMN, đừng nói mày tưởng mình có khiếu hài hước lắm nhé?”
Tôi cũng không khách sáo, nhấc chân đạp thẳng vào eo hắn ta. Anh ta thả tay rồi lắc mình một cái tránh thoát.
Tôi sửa soạn cổ áo bị kéo xộc xệch: “Muốn đánh đấm gì thì chờ tay anh khỏe lên rồi tính tiếp. Tôi đây khinh thường việc nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
“Hôi mẹ nhà mày, mày mà chẳng nhân lúc cháy nhà hôi của? Mẹ kiếp, cái này chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi của!”
Tôi liếc hắn ta, cười khẩy: “Đầu tiên, Phó Thần Nhan đã chia tay với anh. Cô ấy là người sống sờ sờ, không phải vật thuộc quyền sở hữu của riêng anh.”
“Tiếp theo, thay vì bỏ thời gian gây sự với tôi, chi bằng cậu tự tỉnh táo lại xem mình làm chuyện tốt gì rồi đi.”
“Cuối cùng, lẽ ra anh phải cảm ơn sự lương thiện của cô ấy. Bởi nếu tôi là cô ấy thì sẽ không có chuyện chia tay trước, mà là tìm ngay mười người đàn ông, để anh bị cắm một đầu đầy sừng mới thôi.”
Hắn ta tức đỏ mắt, muốn xông tới liều mạng với tôi.
Tôi chỉ vào đội ngũ bảo vệ đang xao động gần đó: “Tôi khuyên anh hãy cẩn thận chút. Đây là Bắc Kinh, không phải chốn quen Thượng Hải của anh.”
Những lời này phát huy chút tác dụng.
Trước khi đi, hắn ta hung dữ chỉ vào tôi: “Mày chờ đó cho tao. Mày không thắng được tao đâu, cả hiện tại lẫn tương lai, thậm chí là suốt đời này!”
Ăn xong bữa sáng, tôi mới rời đi, đang nghĩ về việc về nhà ngủ bù, một cô gái nhỏ bỗng ngăn tôi lại.
Quần jean trắng sờn màu xanh da trời, áo sơ mi sọc dọc và áo thun Alexander Wang màu trắng bên trong.
Mái tóc đen tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Khuôn mặt tròn trịa, nụ cười ngọt ngào.
Không hiểu sao, hình ảnh này lại khiến tôi thấy hơi quen quen.
7.
Tại quán cà phê, cô nàng nói mình tên Hứa Phỉ, đuổi theo Hồ Nhất Lỗi tới đây.
Cô nàng luôn thích hắn ta, theo đuổi rất lâu, mãi mới chinh phục được hắn ta.
Nhưng hiện giờ có vẻ hắn ta đang hơi hối hận.
“Anh biết không, tối qua anh ấy đi ăn sinh nhật. Chúng tôi đang hát karaoke với mấy người bạn, anh ấy gọi cuộc điện thoại xong thì đập vỡ điện thoại luôn, tay phải cũng bị thương vào lúc đó.”
Cô nàng khuấy bừa tách cà phê, thở dài.
“Chưa hết buổi tiệc sinh nhật, anh ấy đã đi thẳng ra sân bay, bay tới đây.”
“Tôi quen Hồ Nhất Lỗi một thời gian cũng không ngắn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy mất kiểm soát đến vậy.”
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo ngọt ngào của cô nàng, hỏi ra vấn đề then chốt mình đang quan tâm: “Vậy cô không biết cậu ta có bạn gái rồi sao?”
“Anh đang nói Phó Thần Nhan sao?”
Cô nàng cười, đôi mắt cong cong: “Biết nha, nhưng Hồ Nhất Lỗi nói… anh ấy chán ngấy rồi.”
“Cô ta ở bên Hồ Nhất Lỗi phải 3-4 năm rồi nhỉ? Món ăn có thích đến mấy mà ngày nào cũng ăn thì vẫn chán thôi.”
Khóe miệng tôi không khỏi chùng xuống, song vẻ mặt vẫn như thường: “Vậy cô tìm tôi để làm gì?”
“Tôi biết anh, anh tên Đàm Nhất Duy, nghệ danh A Bân, là bạn trai cũ của Phó Thần Nhan.”
“Cô bé cũng nhạy tin tức quá nhỉ.”
“Phó Thần Nhan tìm đến anh đầu tiên sau khi chịu tổn thương tình cảm chứng tỏ cô ta vẫn còn chút tình cảm với anh.”
Cô nàng dựa lưng lên lưng ghế mềm mại, nhếch môi cười bình tĩnh: “Tối qua hai người ngủ với nhau rồi?”
Tôi nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Cô ấy ngồi gần thêm chút nữa, thoáng giảm âm lượng giọng nói.
“Chi bằng… hai ta hợp tác đi.”
“Anh nhân cơ hội theo đuổi Phó Thần Nhan, tuyệt đối đừng để cô ta quay đầu lại.”
“Trong cuộc chiến theo đuổi lại vợ, nam phụ sẽ lên ngôi, anh hiểu chứ?”
“… Không hiểu.”
“Haiz, đấy là thể loại tiểu thuyết rất phổ biến hiện nay, anh lên mạng đăng ký hội viên đọc thử đi. Tóm lại bằng một câu, anh tóm gọn Phó Thần Nhan, tôi tóm gọn Hồ Nhất Lỗi, cả anh và tôi đều có tương lai xán lạn.”
“Xì.” Tôi lau miệng, ném giấy ăn lên bàn rồi đứng dậy.
“Tôi biết mà, anh vẫn thích Phó Thần Nhan đúng chứ? Phải rồi, tôi có thể chi tiền!”
“Anh sống một mình cũng khó khăn nhỉ, hình như thiếu nợ kha khá? Chỉ cần hợp tác với tôi, tôi sẽ cho anh tiền.”
Cô nàng tiện ta mở túi vải Chanel bên cạnh, lấy ra mấy xấp tiền giấy đỏ nhạt mới toanh.
“Đây là tiền đặt cọc, tôi tới vội, chỉ mang theo một ít như vậy, tôi có thể chuyển khoản số tiền còn lại cho anh.”
Điện thoại của cô nàng reo lên. Cô nàng không nói thêm gì, nhét chiếc túi vào tay tôi rồi vội vàng chạy mất.
Tôi cũng không biết vì sao mình không từ chối cô nàng ngay.
Tôi ném tiền vào tủ quần áo, tạm thời tìm cho mình một lý do.
Đó chính là tôi thực sự không muốn thấy cảnh Phó Thần Nhan và Hồ Nhất Lỗi ở bên nhau.
8.
Sang buổi chiều, tôi chủ động liên hệ với Phó Thần Nhan.
Cô ấy nhận điện thoại, giọng nói hơi rầu rĩ.
Tôi nói hôm nay xin nghỉ, dẫn cô ấy đi dạo quanh quanh, nếm thử một số món ngon đặc sản nơi đây.
Cơm khách sạn luôn theo khuôn phép, không làm khách chết đói nhưng cũng không gây bất ngờ.
Bấy giờ, cô ấy mới vui lên chút.
Tôi nói sẽ đi đón cô ấy, mới biết cô ấy đã chuyển sang khách sạn khác.
Tôi đoán là bởi vì Hồ Nhất Lỗi.
Khả năng cao do chuyển khách sạn nên cô ấy ăn mặc tự do hơn nhiều. Giày thể thao trắng, quần jean, tóc đen được kẹp qua loa ra sau bằng kẹp răng cưa, thậm chí còn không trang điểm.
Chỉ liếc qua thôi tôi đã hiểu lý do mình thấy Hứa Phỉ quen quen.
Cảm giác Hứa Phỉ đem đến cho tôi cực giống Phó Thần Nhan năm ấy.
Hồi còn đi học, tôi đã thích Phó Thần Nhan, tuy nhiên tôi không dám thổ lộ với cô ấy.
Hoàn cảnh gia đình khiến tôi thấy mình không xứng đáng được đứng chung với cô ấy.
Mẹ tôi cặp bồ với ông chủ giàu có. Người đàn ông đó vừa hay là anh em kết nghĩa của cha Phó Thần Nhan.
Tới mức trong buổi họp phụ huynh của tôi, vợ người ta hùng hổ chặn đường bà ở lớp học, túm tóc, tát mạnh vào mặt bà.
Tất cả mọi người ngỡ ngàng, song không ai ngăn cản.
Phần đông phụ huynh tới họp là các mẹ.
Thay vì khuyên can, bọn họ thích nhìn cảnh bồ nhí bị vợ chính thức hung hăng dạy dỗ hơn.
Trong đó bao gồm cả cha Phó Thần Nhan.
Phó Thần Nhan thở hồng hộc lúc tìm được tôi đang chơi bóng ở sân thể dục: “Đàm Nhất Duy, cậu mau về lớp xem đi, mẹ cậu bị người ta đánh!”
Cô ấy nói liền một hơi rồi lại chạy vội đi tìm chủ nhiệm lớp.
Tôi đứng ở cửa lớp, nghe thấy người vợ chính thức kia sỉ nhục mẹ tôi trước mặt bao người, hết tiếng “con điếm” này đến “con điếm” khác.
Trong miệng bà ấy, tôi chính là “con của đĩ điếm”, dẫu tôi và con bà ấy có cùng một người cha.
Về sau, chủ nhiệm lớp vẫn là người ra mặt, khuyên can người vợ chính thức kia.
Thì ra cha ruột tôi chưa chết.
Chẳng những chưa chết mà ông ta còn rất giàu. Tuy nhiên chúng tôi chưa từng chiếm được chỗ tốt nào từ ông ta.
Lần này mà vợ chính thức khôn tìm tới tận nơi thì tôi nằm mơ cũng không dám mơ mình có một người cha lắm tiền như vậy.
Chuyện này khiến tôi mất sạch mặt mũi. Tôi sợ bạn bè chỉ trò gièm pha, càng không có mặt mũi gì gặp lại Phó Thần Nhan, thậm chí còn không dám đến trường.
Mẹ tôi khuyên tôi đi học, tôi cãi nhau ầm ĩ với bà một trận.
Tôi chỉ thẳng vào mặt bà, hỏi tại sao bà không chịu làm người tử tế, cứ phải chạy tới cặp bồ với người ta làm gì.
Kẻ lắm tiền sẽ coi bà là con người sao?
Chẳng qua chỉ là cái giày rách chơi chán thì vứt thôi.
Bà không muốn làm người thì thôi đi, còn liên lụy tôi cũng không thể ngẩng mặt làm người.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết tôi là “con của đĩ điếm”.
Không những nghèo mà còn nợ.
Trước đây tôi không nghĩ nhiều, hiện giờ mới hồi hồn lại.
Nếu bà không cặp bồ với người giàu thì sao tôi có thể vào học ngôi trường quy tụ con cái nhà giàu này?
Cảm giác nhục nhã khiến tôi tức điên, túm lấy đồ đạc xung quanh đập phá điên cuồng, cái chén bay ra đập vào trán của mẹ tôi.
Máu tươi đầy mặt tô điểm thêm cho đôi môi cắt không còn giọt máu của bà.
Bà há miệng thở dốc, lại chẳng nói chẳng rằng, lảo đảo đi ra khỏi phòng tôi.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp bà.
Đêm đó, bà rời khỏi nhà rồi không bao giờ trở về nữa.
Một ngày sau, Phó Thần Nhan tới nhà tìm tôi, kéo tôi đi báo cảnh sát.
Cảnh sát điều tra kỹ lưỡng rất nhiều ngày vẫn chưa tìm thấy manh mối hữu ích nào.
Thời đó, công nghệ còn nhiều hạn chế, đừng nói hệ thống định vị thông minh, trên đường phố còn chẳng có nổi một chiếc camera giám sát.
Buổi tối, khi không ngủ được, tôi cũng từng suy nghĩ rối bời, rằng có phải mẹ tôi luẩn quẩn trong lòng, hay bà đã gặp chuyện gì rồi hay không.
Tôi càng nghĩ càng sợ, ôm đầu khóc lớn, mãi tới khi không thở nổi nữa.
Nhà nợ tiền điện, mùa đông tối sớm, tôi chỉ biết ngồi ngơ ngác trong căn nhà tối om.
Chỗ tiền lẻ còn sót lại trong ngăn kéo chỉ đủ mua mấy cái màn thầu và mì sợi.
Tôi mua chai nước tương, pha với nước ấm, chấm màn thầu ăn.
Lòng thầm tính toán: Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Tôi phải sống.
9.
Tôi đến trường. Quả nhiên vô số người đều đang chờ để cười chê tôi. Vương Béo dẫn đầu gọi tên tôi đầy quái gở, nguyên đám đằng sau ồn ào nói hùa, thống nhất kêu lên “con của đĩ điếm”.
“Đàm Nhất Duy…”
“Con của đĩ điếm!”
“Mẹ mày mất hết mặt mũi nên chạy rồi. Bao giờ thì mày cút đi?”
“Tởm lợm thật, thế mà lại học cùng lớp với cái loại như mày. Mày vừa vào là không khí trong lớp cũng hôi thối theo.”
Tôi tìm kiếm hình bóng Phó Thần Nhan trong hàng loạt khuôn mặt chê ghét, lại không tìm thấy cô ấy.
Cô ấy là người duy nhất tôi không nỡ rời xa.
Với gương mặt vô cảm, tôi đi tìm chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, nói rằng tôi muốn thôi học.
Vẻ mặt bọn họ khó xử. Trường chúng tôi là trường điểm, chuyện thôi học bị lan truyền ra sẽ không dễ nghe. Họ sợ danh tiếng nhà trường bị ảnh hưởng.
Tôi cười khẩy, tóm được Vương Béo đang núp ngoài cửa phòng hiệu trưởng cười trên nỗi đau của người khác. Một đấm lao tới, xóa sổ một chiếc răng cửa của cậu ta.
Cậu ta che miệng, tru tréo như heo bị làm thịt.
“Đàm Nhất Duy! Mẹ tao là luật sư, tao nhất định sẽ kiện mày! Tao muốn cảnh sát bắt mày lại…”
Tôi chẳng thèm ngó ngàng cậu ta, chỉ bình tĩnh lau qua gương mặt bị máu bắn lên.
“Thế này thì sao? Có thể khai trừ em được chưa?”
Về sau, Vương Béo cũng thất bại trong việc khởi tố tôi.
Bởi Phó Thần Nhan đã nhờ cha cô ấy ra mặt giúp.
Cha cô ấy vốn không muốn xen vào, nhưng vì chuyện này mà cô ấy đã náo loạn tuyệt thực ở nhà suốt ba ngày, đói đến đầu váng mắt hoa, suýt ngã thẳng từ cầu thang xuống, cũng không thể nào đi học.
Cha cô ấy bị ép đến hết cách, cuối cùng cũng ra tay.
Tiếp đó, người cha ruột kia của tôi tìm tới tận cửa, nói rằng ông ta sẽ nhận đứa con trai là tôi đây.
Bấy giờ tôi mới biết, tôi là con trai ruột của ông ta thật.
Xét từ góc độ nào đó, mẹ tôi cũng không được coi là bồ nhí.
Mười mấy năm trước, Phương Kiến Quốc là thanh niên thông minh chịu khó nhất thôn tôi, từng một lần muốn bàn chuyện cưới hỏi với mẹ tôi.
Sau đó, có người trong thôn dẫn đầu đi đến thành phố để kiến thiết thành phố. Ông ta nói với mẹ tôi rằng ông ta phải chớp được thời cơ, đến Thượng Hải làm lụng chăm chỉ, chờ có thể diện rồi sẽ về đây đón bà.
Để ông ta có thể tập trung xây dựng sự nghiệp, mẹ tôi không nói với ông ta chuyện mình đã mang thai tôi.
Phương Kiến Quốc có năng lực trong công tác, được lãnh đạo đánh giá cao, sau đó cưới con gái nhà giàu trong thành phố vì sự nghiệp.
Tôi rất buồn bực, không biết sao da mặt ông ta dày đến vậy. Trước cùng một tình huống, mỗi khi đối diện với Phó Thần Nhan, tôi lại luôn cảm thấy mình không xứng đáng.
Vì vậy, khi ông ta tìm tới cửa, tôi lạnh lùng hỏi ông ta định nhận người thân kiểu gì. Nói miệng tôi không tin.
Ông ta sửng sốt.
Tôi nói ông ta hãy đăng báo thanh minh.
Cứ vậy, tôi thành con trai của doanh nhân Phương Kiến Quốc nổi tiếng.
Phương Kiến Quốc bắt được cơ hội nên làm ăn kinh doanh rất lớn. Công ty từ doanh nghiệp vô danh từ từ phát triển thành doanh nghiệp lớn của cả nước.
Về sau, vợ của ông ta ly hôn với ông ta, tái hôn với một cậu ấm nhà giàu khác qua sự mai mối của nhà mẹ đẻ. Con trai cũng không cách nào tha thứ cho ông ta, đi theo mẹ mình.
Nghe nói bọn họ náo loạn rất ầm ĩ, thằng nhóc đó dứt khoát sửa cả họ.
Phương Kiến Quốc hết cách, muốn tôi thừa kế doanh nghiệp của ông ta. Tôi đồng ý.
Ông ta mừng rỡ mở họp báo, còn kéo tôi lên đài truyền hình tham gia một talk show vào khung giờ vàng.
Trong chương trình, ông ta nói rất nhiều về sự phát triển của công ty cũng như những hướng đi trong tương lai… nhưng tôi chỉ thản nhiên nghe và tiện lời “ừm” “à” đồng ý.
Thầm nghĩ bây giờ chắc hẳn có rất nhiều người biết đến tôi rồi.
Sau đó, tôi quay đầu, cứ thế ra ngoài làm host tiếp rượu.