Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi! - Chương 1
1
Tôi vừa đặt mông lên sô pha, đã có nhân viên phục vụ vào tìm.
“A Bân, có khách đặt anh, là một khách lạ.”
Tôi đi theo nhân viên vào phòng riêng, một người phụ nữ trẻ để tóc xoăn sóng lọn to ở đối diện cười với tôi.
Cô ấy mặc một chiếc váy trễ ngực màu đen, chiếc vòng cổ bằng vàng tinh xảo hình chữ Y nằm trải từ xương quai xanh xuống, tới tận khu vực khiến người ta suy nghĩ mơ màng lâng lâng.
Tôi nở nụ cười tươi chuyên nghiệp của ngành: “Kính chào khách quý đáng kính, tôi tên A Bân, cảm ơn cô…”
Chưa dứt lời, cô ấy đã cười, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào ta, đôi mắt ấy sáng ngời đến lạ dưới ánh đèn laser: “A Bân? Đàm Nhất Duy, anh lấy nghệ danh quê mùa thật đấy.”
Tôi ngẩn người, nhanh chóng tìm tòi trong trí nhớ về gương mặt này.
Tóc ngắn ngang vai lúc đầu biến thành tóc xoăn sóng, khuôn mặt vẫn tròn trịa, chỉ thoáng có phần chín chắn hơn nhờ lớp trang điểm dày.
“Phó… Phó Thần Nhan…”
“Chẳng phải cậu đang ở Thượng Hải sao, sao lại tới đây? Đi công tác à?”
Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nâng ly rượu với tôi khi đôi lông mày nhuốm nét cười: “Đã lâu không gặp, bạn hot boy học đường.”
2.
Tôi vắt óc tưởng tượng cũng chẳng ngờ mình và Phó Thần Nhan lại gặp nhau lần nữa trong trường hợp này.
Hai chúng tôi ngồi trong căn phòng trống, mắt to trừng mắt nhỏ, hơi xấu hổ.
“Chỗ này của các anh lớn thật đấy, ý mình là phòng.”
“… Do bên tôi là club thương mại nên khách tới mỗi đợt rất nhiều.”
“Vậy… hát một bài đi.”
“Em muốn nghe bài gì.”
“Tùy anh.”
Nghĩ ngợi một lúc, tôi chọn《 Ngày Nắng 》 của Jay Chou.
Một ca khúc rất xưa cũ.
Ngay khi tôi chuẩn bị hát tới điệp khúc, cô ấy chợt cắt ngang.
“Hai ta xa cách lâu ngày mới có dịp gặp lại, sao mới bài đầu tiên đã buồn thế? Không hợp đâu nhỉ?”
“Chọn bài vui tươi chút đi.”
“《 Vận May Đến 》?”
“…”
Rượu là thứ tốt, sau vài ly rượu vào bụng, bầu không khí xấu hổ vơi bớt hẳn.
“Sao em biết tôi ở đây?”
Hai má cô ấy ửng đỏ, điện thoại sáng lên.
“Xem video ngắn, chẳng phải bên các anh quay video quảng cáo lúc mới khai trương sao?”
“Cừ lắm, hóa ra ông chủ chịu chi thật, em ở tận Thượng Hải mà cũng lướt thấy bài.”
“Vậy em cất công tới đây là để tìm tôi?”
Cô ấy mân mê lọn tóc dài bên tai, cười hơi gượng.
“Anh đoán xem?”
Đêm nay, chúng tôi uống cạn một chai Brandy.
Ngoài cửa sổ, chân trời hơi hửng sáng.
Tôi liếc qua đồng hồ, 4 rưỡi sáng.
Tôi vẫn ổn, cô ấy thì đã say mèm.
Càng hỏng hơn là cô ấy còn đi đôi giày gót cao ngất ngưởng, vừa đứng dậy đã lảo đảo, hoàn toàn không thể đi lại.
Tôi nửa đỡ nửa ôm, dìu cô ấy xuống dưới lầu chờ xe taxi.
Đang định đóng cửa xe, tay cô ấy lại vươn tới, cứ thế túm chặt tay áo tôi.
“Đàm Nhất Duy, em ở nơi trời xa đất lạ, anh không tiễn em sao?”
Trong thoáng do dự, tôi bị cô ấy kéo thẳng lên xe.
Khi đến dưới sảnh khách sạn, cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Tôi lấy thẻ phòng từ túi xách của cô ấy, dẫn cô ấy vào phòng rồi bế lên giường.
Trời ạ, cô ấy mặc váy khoét cổ sâu chưa nói, thế mà còn xẻ tà mặt bên.
Vừa quay người, cảnh xuân vô hạn đã hiển lộ dưới lớp váy.
Tôi túm lấy chiếc chăn, đắp lên người cô ấy.
Trong ấn tượng của tôi, cô ấy vẫn còn mặc quần jean và áo thun trắng, váy trễ ngực xẻ tà đen tuy đẹp nhưng phong cách chín chắn này không hợp với cô ấy.
Cô ấy có một khuôn mặt tròn baby, đến đôi mắt cũng tròn tròn.
Phong cách ăn vận này hơi giống bé gái lén mặc quần áo của người lớn trong nhà.
Tôi đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở sô pha bên ngoài hút hết một điếu thuốc.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không chờ cô ấy tỉnh.
3
Ngày hôm sau, cô ấy lại tới nữa.
Hôm nay tôi ở một khu vực khác, đang hát cùng khách.
Cô ấy liên tục thăm dò ngoài phòng riêng.
Tôi thở dài, lấy cớ đi vệ sinh, ra ngoài tìm cô ấy.
“Sao em lại tới nữa?”
“Tối qua uống nhiều quá, chưa ăn đêm được, hôm nay em muốn đi ăn đêm.”
Tôi bóp trán: “Cô cả à, hôm qua em uống đến tận lúc trời sắp sáng thì ăn đêm gì nữa, ăn sáng luôn cũng được.”
Cô ấy lơ đẹp tôi, còn đang tự quyết định: “Lát nữa mình đi ăn gì nhỉ? Cháo hải sản? Hay là thịt nướng? Không thì đi net đi, em nhớ anh thích tới đó nhất.”
Cuối cùng, tôi hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Tôi đang làm việc, vẫn còn khách hôm nay.”
Cô ấy kiễng chân nhìn thoáng qua trong phòng: “Phòng đầy người mà không đặt rượu gì đắt ha.”
Quay người lại gọi cho quản lý chăm sóc khách hàng: “Tôi bao chi phí phòng này, một trăm nghìn tệ đủ không? Các anh điều host khác tới đây đi.”
“Phó! Thần! Nhan!”. Tôi rốt cuộc cũng hết nhịn nổi: “Em có thể đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi nữa được không?”
Cô ấy ngẩn ra, quen thói khụt khịt cái mũi.
Tôi quay người trở về phòng, song tâm trạng vẫn không hề yên ổn.
Đêm đã khuya, khách hàng đã về gần hết.
Tôi về phòng nghỉ thay đồ, A Ngưu ở cửa ném cho tôi một điếu thuốc: “Sao rồi Bân Tử? Cãi nhau với bạn gái à?”
Tôi cười, ngậm lấy điếu thuốc: “Bạn gái ở đâu ra? Anh cho tôi một cô đi.”
Anh ấy cười xấu xa, đẩy ta: “Đừng giả vờ, người ta đang chờ cậu dưới lầu kìa, chờ gần ba tiếng rồi.”
4
Khi tôi chạy xuống lầu, Phó Thần Nhan đang ngồi xổm dưới đất, một tay ôm đầu gối, một tay nghịch vẽ vòng chọn trên đất.
Tôi bực dọc đi tới: “Đã nói với em bao lần rồi! Mặc váy thì đừng ngồi xổm thế!”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt ửng đỏ.
“Em cứ ngốc nghếch chờ thế à? Sao không gọi điện báo một tiếng?”
“Em chơi điện thoại đến hết pin rồi.”
“…”
Tôi ra hiệu cho cô ấy đứng lên, để tôi đưa cô ấy về. Không biết có phải do cô ấy ngồi xổm lâu quá hay không mà chân đã tê rần, vấp ngã lao thẳng vào lòng tôi, suýt nữa đè tôi nằm sấp xuống.
Mùi hương quen thuộc len lỏi dọc theo xoang mũi, tiến quân thần tốc vào trong, thậm chí còn muốn cạy mở hộp ký ức đầy ắp trong đầu kia.
Trong thang máy khách sạn, Phó Thần Nhan chủ động hôn tôi.
Cô ấy hôn rất khẽ, tựa như đang thử, nhẹ nhàng in dấu lên đôi môi tôi.
Toàn thân cô ấy dựa vào người tôi, hơi thở ấm áp, phả tới bên tai, giống bàn tay đứa trẻ đang gảy nhẹ.
Cuối cùng tôi cũng mất kiểm soát, loáng cái xoay người, ép cô ấy tới góc tường, nâng khuôn mặt ấy lên, hôn sâu.
Cô ấy thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ, gần như sắp không đứng nổi.
“Phó Thần Nhan, là em trêu ghẹo tôi trước, đừng có hối hận.” Tôi nghiến răng, đưa ra lời cảnh cáo cuối.
Cô ấy ôm ghì eo tôi, gương mặt áp lên ngực tôi.
“Đàm Nhất Duy, trái tim anh đập nhanh ghê.”
“Đã là người trưởng thành rồi, có gì mà hối hận.”
Quẹt thẻ phòng mở cửa xong, tôi thậm chí lười vào phòng ngủ, cứ thế ôm lấy cô ấy, cùng nhau ngã xuống chiếc sô pha rộng rãi trong phòng khách kia.
Làn da cô ấy vừa trắng hồng vừa mịn màng, hệt thịt quả vải mát lạnh ngon lành, thế nhưng sờ tay vào lại cảm nhận được sự nóng bỏng.
Tôi nhớ hồi còn đi học, cô ấy luôn thích tìm tôi trò chuyện.
Khi đọc bài《 Qua Hoa Thanh Cung Tuyệt Cú 》 của Đỗ Mục, cô ấy từng cười hỏi tôi: “Đàm Nhất Duy, cậu nói xem, Dương Huyền Tông thích Dương Quý Phi đến nhường nào? Vì một miếng ăn mà phải động binh đao rầm rộ đến vậy ư?”
Tôi cười: “Hao tài tốn của thế, chắc chắn là yêu thương vô ngần.”
“Lại nói tiếp, quả vải ấy là đồ tốt, ắt hẳn ngon tuyệt vời.”
Thời đó, vải là thứ quả cực đắt, tôi chưa từng ăn thử.
Đúng vậy, nhà tôi rất nghèo.
Tôi là một thằng nhóc nông thôn, ba tôi đã mất từ khi tôi chưa có ký ức.
Không hiểu sao, mẹ tôi luôn có chấp niệm với thành phố lớn, một lòng một dạ muốn tới Thượng Hải.
Bà nói với tôi rằng ở Thượng Hải có trường học tốt nhất. Bà có tới làm công, bán quán vỉa hè thì cũng phải dẫn theo tôi chen lên con cầu độc mộc, dùi mài kinh sử.
Trong trường, khi nhìn thấy có bạn học xách chiếc túi da rắn không khác mình lắm, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng về sau, bọn họ nói với tôi rằng đó là mẫu mới của LV.
Tôi không biết LV là gì, song giá cả của nó đã khiến tôi rúng động mạnh.
Chẳng qua, Phó Thần Nhan lại khác. Cô ấy là công chúa nhỏ kiêu sa sống trong gia đình giàu sang.
Lòng tôi luôn cảm thấy cô ấy không nên thích mình.
Cách xa tôi chút mới là con đường cô ấy nên đi.
5.
“Đàm Nhất Duy, anh tập trung chút đi.”
Nụ hôn của Phó Thần Nhan rơi xuống, chủ động đến nỗi tôi không rảnh nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Trong phút thảng thốt, tôi luôn cảm giác có giọt nước nào đó đáp xuống mặt mình, không rõ là mồ hôi… hay nước mắt của cô ấy.
Mọi thứ kết thúc vào lúc quá nửa đêm.
Giữa cơn mơ màng, tôi nghe thấy điện thoại cô ấy sạc ở đầu giường reo lên rất nhiều lần.
Tôi trở mình, vốn định ngó lơ, song điện thoại cứ như được vặn dây cót vô tận, rung lên liên hồi.
Ngoài mấy cuộc gọi nhỡ thì còn một đống tin nhắn.
“Chút việc cỏn con mà thôi, không đến mức đó chứ?”
“Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả.”
“Được được được, coi như anh đã sai, OK?”
“Một tuần rồi, em định dỗi anh tới bao giờ? Nhà thiết kế váy cưới nói không liên hệ được với em. Cô ấy muốn mấy ngày tới chúng mình lại đi thử lễ phục chuyến nữa.”
“Phó Thần Nhan, anh đã cho em nấc thang rồi, nếu em không hạ cái tôi xuống thì nó sẽ biến mất đấy.”
Hờ, sao người này nói năng bốp chát vậy?
Xin lỗi phải cho ra xin lỗi, vờ vịt làm tổng tài bá đạo cái gì.
Nghĩ vậy, tôi liếc qua tên hiển thị: Hồ Nhất Lỗi.
Ồ, vậy thì không sao. Đây là tổng tài bá đạo thật.
Có điều cách nói năng vẫn khiến người ta khó chịu như vậy.
Qua thêm vài phút, điện thoại của cô ấy bắt đầu rung điên cuồng.
Tôi tiện tay nhận cuộc gọi, người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng sửng sốt mất một lát, vài giây sau thì tức muốn ọc máu: “Anh là ai? Phó Thần Nhan đâu?”
Tôi nhìn thoáng qua góc nghiêng của người đang ngủ say bên cạnh: “Cô ấy mệt quá, tôi không nỡ đánh thức.”
Theo một tiếng cúp máy đầy chói tai, cuộc gọi chấm dứt.
Chắc đối phương đập hỏng điện thoại rồi.
Sáng sớm hôm sau, lễ tân khách sạn gọi điện tới, lịch sự mời Phó Thần Nhan tới phòng khách quý ở sảnh lớn một chuyến, có khách tới tìm.
Phó Thần Nhan có tật gắt ngủ, vươn người đầy miễn cưỡng.
“Tôi không có người quen ở đây, chắc chắn bên khách sạn nhầm rồi.”
Tôi vỗ về cô ấy: “Đứng lên đi, tôi biết là ai.”
“Hồ Nhất Lỗi tới.”
6.
Phó Thần Nhan không muốn gặp hắn ta, hắn ta cứ thế ép lễ tân gọi điện liên tục, buộc quản lý khách sạn phải đích thân lên gõ cửa tận phòng.
Về sau, tôi thấy quản lý dịch vụ chăm sóc khách hàng kia khó xử quá, bèn đồng ý xuống sảnh cùng cô ấy.
Quản lý khách sạn đã thấy nhiều trường hợp kiểu này, chỉ đứng ở cửa phòng khách quý, chỉ vội vị trí của Hồ Nhất Lỗi xong lập tức lui nhanh.
Như thể sợ bị bén lửa vào người vậy.
Trong sảnh lớn, Hồ Nhất Lỗi xanh mặt, tay phải quấn lấy băng vải.
Thấy tôi, tia sáng hung tàn lập tức toát ra trong mắt hắn ta.
“Đàm Nhất Duy! Nghe giọng đã thấy giống mày, quả nhiên tới xem đúng là mày! Mày…”
Tôi ngoáy tai, dù bận vẫn ung dung trả lời hắn ta: “Vậy ra đây là nguyên nhân anh bay cả đêm tới? Thể diện của tôi lớn lao thật.”
“Bớt dông dài mẹ nó đi, Phó Thần Nhan đâu? Sao cô ấy không tới gặp tao?!”
Nghe vậy, tôi nở nụ cười hồn nhiên: “Cô ấy đó à, chẳng phải tôi nói với anh rồi sao? Tối qua mệt quả nên vẫn còn đang ngủ.”
“CMN, mày…” Tôi thấy rõ gân xanh gồ lên trên thái dương Hồ Nhất Lỗi.