1001 Cách Trở Nên Giàu Có - Chương 4
9.
Ngoài dự đoán của tôi.
Sau khi chính thức nhập học, Ôn Tâm khá ngoan ngoãn ở trong ký túc xá. Có lẽ là vì phải đi làm thêm để trả nợ nên cô ta mới không có thời gian bày trò.
Trong thời gian này, Khương Tư Tư tham gia khá nhiều câu lạc bộ theo sở thích.
Không còn Ôn Tâm phá đám, Khương Tư Tư như cá gặp nước trong các câu lạc bộ.
Nhưng có mấy lần, Khương Tư Tư lại không kìm được, muốn đi tìm Châu Lễ.
Nhưng cứ nghĩ đến những lời khuyên của tôi là cô ấy lại nhịn, nhịn, nhịn.
Bây giờ Châu Lễ đang đi làm thêm, chắc chắn không muốn để Khương Tư Tư nhìn thấy.
Cho nên cốt truyện nam chính khởi nghiệp trong tiểu thuyết ngay sau khi nhập học vẫn chưa thể xảy ra. Ít nhất anh ta cũng phải đi làm thêm thêm nửa năm nữa mới trả hết nợ.
Tôi ngày ngày đến thư viện tự học, trong lúc mong muốn giành trọn học bổng thì gặp được người bạn cùng khởi nghiệp với Châu Lễ – Trì Sở.
Trì Sở hơn Châu Lễ hai khóa, là một người rất thông minh lại còn cầu tiến, từ năm ba đã nghĩ đến việc khởi nghiệp kiếm tiền.
Tiếc là, dù cho kế hoạch khởi nghiệp của anh ấy có hoàn hảo đến đâu, năng lực cá nhân có mạnh đến đâu cũng chẳng ai đầu tư cho anh ấy cả.
Trong sách có một đoạn thế này, Trì Sở biết gia đình Khương Tư Tư rất giàu nên đã nhờ Châu Lễ, người có mối quan hệ tốt với Khương Tư Tư giúp mình làm cầu nối.
Châu Lễ thấy được tiềm năng của Trì Sở. Anh ta không tìm đến Khương Tư Tư mà tự dùng tiền Khương Tư Tư đưa cho mình để đầu tư vào công ty của Trì Sở, trở thành đối tác làm ăn của anh ấy.
Trì Sở là một thiên tài kinh doanh, không lâu sau đã khởi nghiệp thành công.
Là đối tác của Trì Sở, Châu Lễ cũng hưởng được tiếng thơm lây của công ty anh ấy, rồi trở thành tinh anh mới của giới.
Lần này lại thành Trì Sở tìm đến tôi, muốn tôi thuyết phục Khương Tư Tư đầu tư vào công ty của anh ấy.
Dù sao thì Khương Tư Tư cũng không hứng thú với chuyện này, thế nhưng bây giờ cô ấy lại nghe lời tôi nhất.
Ngay sau khi biết được thân phận của anh ấy, tôi lập tức kéo Trì Sở đến gặp Khương Tư Tư.
Khương Tư Tư hỏi tôi: “Sinh viên xuất sắc ơi, cậu thấy có ổn không?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Tớ thấy được. Tớ cũng định ủng hộ đàn anh Trì khởi nghiệp.”
“Vậy thì đầu tư thôi!”
Khương Tư Tư đồng ý luôn.
Cứ như vậy, cuối cùng tôi với Khương Tư Tư đã cùng đầu tư vào công ty của Trì Sở.
Châu Lễ mất đi người bạn khởi nghiệp thiên tài này. Không có Trì Sở giúp đỡ, tôi tin rằng sau này, ngay cả khi anh ta muốn khởi nghiệp cũng sẽ rất khó để có cơ hội thành công.
Chứ đừng nói đến chuyện khiến công ty của gia đình Khương Tư Tư phải phá sản.
Nhưng những ngày tháng yên bình không kéo dài được bao lâu.
Hôm đó lúc tôi vừa đi căn tin về thì thấy phòng ngủ chật kín người, quây vòng trong vòng ngoài. Tôi chen vào không được, ngó lên ngó xuống chỉ thấy Ôn Tâm đang dựa vào vai Châu Lễ, khẽ nức nở:
“Em mới được nhận lương, định ngày mai sẽ trả hết nợ tín dụng thì tiền trong ngăn kéo bàn đã không cánh mà bay. Lúc đó, mọi người đều đi tham gia hoạt động câu lạc bộ cả rồi, chỉ có mình Mạnh Tĩnh ở trong ký túc xá.”
Tim tôi thắt lại.
Tôi đã bảo sao dạo này Ôn Tâm lại ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là đang đào hố chờ tôi nhảy vào.
Châu Lễ mặt lạnh như tiền:
“Khương Tư Tư, cô bảo Mạnh Tĩnh trả tiền lại đây, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện này.”
Khương Tư Tư tức đến phát khóc:
“Anh chưa biết rõ ngọn nguồn thế nào đã đổ hết lên đầu Mạnh Tĩnh, anh có bằng chứng không? Anh vu khống người khác như thế, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng đấy!”
Ôn Tâm dịu dàng khuyên can:
“Thôi bỏ qua đi anh Châu Lễ. Gia đình Mạnh Tĩnh đúng là không khá giả mấy, nghe bảo trước đây cậu ấy ở nhà tranh vách đất, một năm chẳng được ăn mấy bữa thịt, học phí là do cậu ấy tự kiếm tự đóng. Chắc hẳn cậu ấy cần gấp quá cho nên mới bất đắc dĩ làm chuyện bốc đồng như vậy.”
Các bạn cùng lớp nghe cô ta nói thế thì liền xoay qua nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Khương Tư Tư càng giận dữ hơn:
“Đừng có coi thường người khác, có tôi đây, Mạnh Tĩnh còn thiếu mấy đồng tiền lẻ đó sao?”
Ôn Tâm nức nở:
“Vậy tại sao cậu ấy vẫn phải đối xử với tôi như vậy chứ?”
Châu Lễ lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Tư Tư:
“Khương Tư Tư, có phải do cô bày vẽ mọi chuyện không? Mạnh Tĩnh chính là chân sai vặt của cô, cô ta chỉ nghe lời cô. Cô không cảm thấy thoải mái khi thấy tôi thân thiết với Ôn Tâm nên bảo Mạnh Tĩnh lấy trộm tiền của Ôn Tâm, khiến cuộc sống của cô ấy không được yên ổn. Khương Tư Tư, cô khiến tôi quá thất vọng!”
Chát!
Khương Tư Tư nghe vậy thì tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, không nhịn nổi nữa liền giơ tay tát Châu Lễ một cái.
Châu Lễ không thể tin nổi: “Cô dám tát tôi?”
“Tôi tát anh đó thì sao! Châu Lễ, sao anh lại trở nên tự cao tự đại như vậy, không có bằng chứng mà lại đi vu khống một người đang nỗ lực phấn đấu từng ngày! Trước đây anh đâu phải người như vậy, anh của trước đây là một người rất nhiệt tình, chân thành…”
Khương Tư Tư nhìn Châu Lễ với vẻ thất vọng tràn trề:
“Có lẽ bản chất của anh vốn là một kẻ tự cao tự đại như thế, chỉ vì anh đã cứu tôi nên tôi mới có cái nhìn tốt đẹp về anh mà thôi.”
Khương Tư Tư là một người rất trọng tình trọng nghĩa.
Cô ấy vì cái gọi là tình yêu mà mất đi lý trí trước mặt Châu Lễ.
Nhưng khi gặp phải chuyện liên quan đến tôi, cô ấy lại tỉnh táo lạ thường.
Khoảnh khắc đó, Châu Lễ hơi hoảng hốt.
Lòng anh ta thoắt trống rỗng. Anh ta cảm thấy như mình bị vụt mất thứ gì đó rất quan trọng.
10.
Vốn là tôi sắp chen vào được rồi.
Nhưng khi thấy hành động này của Khương Tư Tư, tôi dừng bước.
Nếu Khương Tư Tư có thể nhân cơ hội này mà nhìn rõ bộ mặt thật của Châu Lễ, từ đó tránh xa anh ta, tránh xa những bất hạnh mà anh ta mang lại thì cũng không tệ.
Ôn Tâm thấy mặt Châu Lễ sưng lên thì đau lòng vô cùng:
“Anh Châu Lễ, anh không sao chứ.”
“Anh không sao.”
Châu Lễ rất dịu dàng mà đáp.
Ôn Tâm đứng chắn trước mặt Châu Lễ:
“Khương Tư Tư, cho dù anh Châu Lễ có nói trúng tim đen của cậu, khiến cậu tức giận thì cậu cũng không thể đánh anh ấy được, anh ấy vô tội mà.”
Bất kể có nói gì, dù có lý đến đâu, chỉ cần ai ra tay trước thì người đó sẽ trở thành kẻ vô lý.
Những người xung quanh bắt đầu bất bình lên tiếng:
“Con nhỏ Khương Tư Tư kia trông ngạo mạn ghê, nó chắc chắn đã sai khiến Mạnh Tĩnh làm những chuyện này.”
“Ôn Tâm thì tôi biết, dịu dàng lương thiện, không phải kiểu người vu oan người khác vô cớ.”
“Hôm nay Khương Tư Tư kiểu gì phải xin lỗi Châu Lễ với Ôn Tâm.”
Chỉ có mấy đứa bạn cùng phòng của chúng tôi vẫn đứng về phía Khương Tư Tư, nói rằng chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Khi những lời đồn đoán, chỉ trích đó đang không ngừng vang lên thì Khương Tư Tư tát cả Ôn Tâm luôn.
Ôn Tâm ôm mặt ngơ ngác:
“Sao cậu còn dám đánh cả tôi?”
Khương Tư Tư hừ lạnh: “Chẳng phải mọi người đều nói tôi ngạo mạn sao, không cho cậu trải nghiệm một chút thì chẳng phải là tôi sẽ mang tiếng oan rồi à?”
“Cậu…”
Tôi chỉ có thể bật ngón cái nói rằng, làm tốt lắm!
Ôn Tâm tức đến phát khóc, hốc mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương.
Châu Lễ vô cùng đau lòng: “Khương Tư Tư, cô làm loạn đủ chưa!”
“Câu này phải là tôi hỏi hai người mới đúng!”
Khương Tư Tư nhìn Châu Lễ bằng ánh mắt lạnh lùng, không còn chứa đựng chút tình cảm nào như trước.
Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, lúc này mới bước đến bên cạnh Khương Tư Tư.
Ôn Tâm trông thấy tôi thì khóc dữ dội hơn:
“Mạnh Tĩnh, cậu trả tiền lại cho tôi được không? Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, thực sự rất vất vả. Tôi cố gắng đi làm thêm kiếm tiền, chỉ mong mẹ tôi đỡ vất vả hơn chút thôi.”
Nói rồi, cô ta định quỳ xuống cầu xin tôi, nhưng bị Châu Lễ ngăn lại.
“Cầu xin cậu, năm nghìn tệ đó đối với tôi thực sự rất quan trọng!”
Thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, những người xung quanh đều lên tiếng bênh vực:
“Mạnh Tĩnh, nếu cậu còn chút lương tâm thì hãy trả tiền lại cho người ta đi.”
“Mọi người khách sáo với cô ta làm gì, tôi thấy cứ báo cảnh sát đi!”
“Đúng vậy, báo cáo chuyện này lên trường luôn đi, nhất định phải để cô ta bị phê bình kỷ luật!”
Tôi cũng lười đôi co với những người này, chỉ đăng một đoạn video lên diễn đàn trường:
“Tôi đã đăng một đoạn video lên diễn đàn của trường, có thể chứng minh sự trong sạch của tôi, mọi người tự xem đi.”
Bọn họ còn trẻ, điện thoại là vật bất ly thân.
Mọi người đều lấy điện thoại ra, mở đoạn video tôi đăng lên xem.
Trong video, Ôn Tâm đang đứng trước hộp bình cứu hỏa ở cầu thang.
Cô ta cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi thấy không có ai thì vội lấy xấp tiền từ trong túi xách ra rồi bỏ vào trong một chiếc túi giấy.
Cuối cùng, cô ta để nó vào sau hộp bình cứu hỏa.
Trên video có để rõ ràng ngày quay, chính là hôm nay.
11.
“Chết tiệt, như vậy có nghĩa là Ôn Tâm đã tự biên tự diễn hết thảy á hả?”
“Loại người như này đúng thật là quá đáng sợ. Nếu không có đoạn video này thì chẳng phải Khương Tư Tư với Mạnh Tĩnh chỉ còn nước câm như hến, có khổ cũng không nói được sao?”
“Nói mới nhớ, Mạnh Tĩnh lấy đâu ra đoạn video này vậy?”
Tôi thản nhiên nói:
“Có người tốt bụng nào đó đã gửi cho tôi, chắc là cũng không nỡ nhìn những người lương thiện như tôi với Khương Tư Tư bị oan.”
Thực ra, đoạn video này là do chính tôi quay.
Tôi nhớ trong tiểu thuyết có nhắc đến việc để hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Khương Tư Tư, Ôn Tâm đã vu oan Khương Tư Tư ăn trộm số tiền cô ta kiếm được từ việc đi làm thêm.
Khương Tư Tư là người vụng về, lại nóng tính nên đã sập bẫy của cô ta.
Vì chuyện này mà Khương Tư Tư đã bị bạn học cô lập, còn bị kỷ luật nữa.
Để phòng ngừa bất trắc, tôi đã lén lắp camera ở cầu thang đó.
Ký túc xá của chúng tôi có lắp thang máy, mà phòng tôi lại ở trên tầng khá cao.
Mọi người toàn đi thang máy chứ có mấy ai lại thích cuốc bộ bao giờ, ngày thường sẽ không có ai đi qua đó, cũng không lo xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác. Đây cũng là lý do Ôn Tâm dám giấu tiền ở vị trí này.
Hiện giờ, vẻ mặt Ôn Tâm vô cùng xấu xí.
Cô ta nắm chặt tay Châu Lễ, như thể nắm cọng rơm cứu mạng, khóc lóc nói:
“Anh Châu Lễ, không phải như vậy. Em không nhớ mình đã làm chuyện này, em cũng không định hãm hại Khương Tư Tư và Mạnh Tĩnh. Chắc là dạo này em đi làm bận đến mức đầu tắt mặt tối, mệt quá nên mới mơ màng không nhớ rõ mình đã làm gì hết.”
Lần này, bạn học xung quanh đã không còn tin lời Ôn Tâm nữa.
“Khương Tư Tư với Mạnh Tĩnh bị oan còn không khóc, cậu khóc cái gì?”
“Còn chưa rõ sao? Con hồ ly tinh chết tiệt này giả vờ đáng thương để được người ta đồng tình đấy.”
“Khóc đi, khóc to nữa lên xem nào, tôi thích lắm!”
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ, đương nhiên là Châu Lễ sẽ không bỏ mặc cô ta:
“Ôn Tâm không phải người như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.”
Các bạn học chế nhạo:
“Tôi nhổ vào. Lúc Ôn Tâm khăng khăng đổ thừa cho Khương Tư Tư với Mạnh Tĩnh thì sao anh không nói là có hiểu lầm vậy?”
“Anh chàng này tự tin nhỉ, còn mặt dày nói rằng vì anh ta nên Khương Tư Tư mới ghen tuông với Ôn Tâm rồi xúi giục Mạnh Tĩnh làm chuyện xấu.”
“Cười chết mất, Khương Tư Tư là phú bà, cô ấy thích anh ta ở điểm nào được nhỉ? Ở điểm đã tầm thường lại còn tự tin thái quá á hả? Không hiểu ăn phải cái củ lạc gì mà có thể thốt ra mấy lời như vậy.”
“Tôi thấy Ôn Tâm và Châu Lễ rất hợp nhau. Một con yêu tinh chết tiệt với một thằng tự tin thái quá, hai người này cứ bên nhau cho bền vào, đừng làm hại phú bà nhà người ta nữa.”
Thế là xong, mặt Châu Lễ đen như đít nồi.
Trước đây, những lúc như thế này, Khương Tư Tư sẽ nói đỡ cho Châu Lễ.
Tuy nhiên giờ đây cô ấy lại mím chặt môi không nói lời nào. Tôi biết chắc là cô ấy đã buông tay rồi.
Ngược lại, Châu Lễ nhìn Khương Tư Tư, thấy cô ấy không hề bận tâm thì vẻ mặt càng tối sầm lại.
Châu Lễ với Ôn Tâm đều là những người ưa sĩ diện, không chịu được sự chế giễu của bạn học. Họ xấu hổ đẩy đám đông ra rồi vội vã rời đi.
“Đợi đã!”
Khương Tư Tư đột nhiên lên tiếng gọi họ lại.
Châu Lễ còn tưởng rằng Khương Tư Tư vẫn không thể buông tay anh ta nên vẻ mặt dịu đi, quay lại nghe cô ấy nói:
“Hai người đừng tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Nhà họ Khương có đội ngũ luật sư rất giỏi. Lần này hai người vu khống, bôi nhọ tôi với Mạnh Tĩnh thì hãy chờ nhận văn kiện từ luật sư đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Châu Lễ tái mét. Anh ta nhìn Khương Tư Tư:
“Tư Tư, trước đây cô đâu có như vậy…”
Anh ta lại trừng mắt nhìn tôi: “Có phải do cô ta đã nói xấu tôi, nên cô mới…”
Khương Tư Tư không nghe nổi nữa:
“Không liên quan đến Mạnh Tĩnh. Trước đây não tôi bị úng nước nên mới đi thích anh! Bây giờ tôi đã tỉnh táo rồi, một người tự cao tự đại, lại không có đầu óc như anh không xứng với tôi chút nào. Vì vậy hãy mau cút khỏi thế giới của tôi đi.”
Sắc mặt Châu Lễ không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa, anh ta nhìn cô ấy đầy thâm ý:
“Cô hãy nhớ những lời mình nói hôm nay. Sau này cô đừng có mà không biết xấu hổ, tìm đến tôi, cầu xin tôi để ý đến cô nữa.”
“Anh yên tâm, có kiếp sau tôi cũng chẳng thèm!”
Nói xong, Khương Tư Tư đóng sầm cửa lại.