Quên Lãng
Đánh giá
Tác giả
Lượt đọc
Quên Lãng
Năm thứ ba theo đuổi Phó Ngôn Hình, tôi kiểm tra ra chứng mất trí nhớ.
Hắn nói, “Đúng lúc thật, mau quên tôi đi, tôi cũng mệt rồi.”
Tôi bắt đầu quên đi mọi thứ, mà cũng bắt đầu từ người tôi yêu nhất.
Sau đó, ngay cả đường về nhà mà tôi cũng không nhớ.
Khi tôi ngồi ở đầu đường,
Có người đàn ông lạ châm chọc khiêu khích tôi, rồi lại khoác thêm áo khoác cho tôi.
“Chịu về rồi à? Em quả nhiên vẫn không thể rời khỏi tôi mà.”
Tôi lễ phép mỉm cười, giơ tấm thẻ thông tin lên.
“Cảm ơn người tốt bụng nhé! Có thể giúp đưa tôi về nhà được không?”
“Chồng tôi vẫn còn đang ở nhà đợi tôi.”