Nắm Tay Em Đi Qua Bốn Mùa
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Nắm Tay Em Đi Qua Bốn Mùa
Vì để làm dịu căn bệnh đói cảm giác (*) của mình, ngày nào tôi cũng tiêu ba mươi tệ để thuê giáo thảo nhà nghèo Tạ Hoài Kinh ôm mình một tiếng.
(*) hay còn gọi là touch starvation/skin hunger: một căn bệnh tâm lý, có thể liên quan đến sự thiếu an toàn. Trạng thái được mô tả bởi hội chứng đói da thường đề cập đến trạng thái một cá nhân rất mong muốn được chạm vào, tiếp xúc da với người khác và mong muốn được chạm vào.
Ngày đó, anh ôm lấy tôi đặt lên đùi mình, chế giễu nói:
“Vì cô mà bây giờ tôi bị hiểu lầm đến mức không tìm được bạn gái rồi, giải quyết thế nào được?”
Tôi cảm thấy rất áy náy, đề xuất dừng giao dịch này với anh.
Ngày hôm sau, bạn trai cũ từng chê tôi quá dính người chặn đường tôi, kiêu ngạo nói:
“Quay lại với tôi, mỗi ngày tôi có thể ôm em.”
Nhưng một giây sau, trước mặt anh ta xuất hiện một chiếc xe ô tô phanh gấp, anh ta bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất.
Tạ Hoài Kinh đặt một tay lên vô lăng, liếc mắt với anh ta:
“Cướp người của tôi, anh chán sống à?”
Khi đó tôi mới biết Tạ Hoài Kinh còn một thân phận khác:
Thái tử gia Bắc Kinh.