Phúc Đỉnh
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Phúc Đỉnh
Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem bán ta đi.
Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta.
"Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa... Đừng bán A Ngọc."
Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một cái chân trắng nõn.
Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện.
Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.